"Xin chào?"
Từ đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ êm ái, dùng tiếng Hoa nói.
"Cô là?"
Tôi nghe thanh âm này có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra là ai.
"Em là Shirley!"
Từ bên kia lại chuyển sang anh ngữ, hóa ra là tình nhân bé nhỏ của tôi ở bên kia đại dương!
Tình cảm của tôi đối với Shirley rất phức tạp, có sự sùng bái của kiếp trước, với sự thèm thuồng của kiếp này, được ân ái với một minh tinh của thế giới cũng có chút khác lạ.
"Hóa ra là em, gần đây thế nào?"
Tôi cười hỏi.
"A, xem ra anh không quan tâm tới người ta chút nào, trên truyền thông người ta đưa tin về em nhiều như vậy, người ta đi Trung quốc quay phim, đây cũng là do em cố ý yêu cầu đấy!"
Shirley mỉm cười ngọt ngào nói:
"Em sẽ được gặp anh, thật là rất cao hứng!"
"Em tới Trung quốc quay phim?"
Đầu tôi choáng váng, xem ra gần đây đúng là thiếu quan tâm tới các nàng, cũng là minh tinh, mà đối với Tô Dĩnh Tư hôm nào tôi cũng gọi điện thoại, còn Shirley, tôi... lại không biết cả chuyện nàng sẽ tới Trung quốc quay phim!
"Đúng vậy, đối tác của em là một công ty tên là Công ty điện ảnh và truyền hình Tam Thạch cũng tốt, nên em dự tính tới đây quay phim!"
Shirley nói.
Công ty điện ảnh và truyền hình Tam Thạch, đây không phải là công ty do Trần Trạch Long làm chủ hay sao, xem ra khả năng của hắn không nhỏ, ngảy siêu sao quốc tế cũng có thể mời tới!
"Đúng rồi, lần hợp tác này còn có một nữ chính rất nổi tiếng, tên là Tô Dĩnh Tư, hừ hừ, anh cứ xem đấy, em sẽ vượt qua nàng!"
Shirley hưng phấn nói.
Tô Dĩnh Tư? ! Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới, sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ!
"Làm sao em biết số của anh?"
Tôi có chút kỳ quái, số điện thoại này là do ban tổ chức cấp cho tôi trước khi đi, chỉ có mấy người trong nhà biết mà thôi.
"Em gọi vào máy của anh, có một cô gái nhận máy, nói cho em biết số này."
Shirley nói.
"Nàng không hỏi em là ai hay sao?"
Theo lý thuyết các lão bà của tôi sẽ không đem số của tôi cho người khác.
"Có hỏi, em nói em là một tình nhân của anh!"
Shirley dõng dạc nói.
Tôi nghe xong, sương mù bốc lên càng nhiều. Vậy thì chẳng phải là đem chuyện tới cho tôi hay sao!
Cùng nàng hàn huyên mấy câu, rồi cúp điện thoại, vừa định để xuống, điện thoại lại vang lên.
"Lão công?"
Là thanh âm của Triệu Nhan Nghiên.
Tôi nghe là biết sắp có chuyện xấu, vì Triệu Nhan Nghiên dùng âm thanh rất là mập mờ, chắc chắn là có vấn đề rồi! Quả nhiên Triệu Nhan Nghiên tức giận nói:
"Lưu Lỗi, anh rốt cuộc muốn thế nào. Trong nhà chúng ta có nhiều chị em như vậy, anh còn chưa thấy đủ, lại còn học người khác có tình nhân, hơn nữa còn là tình nhân ngoại quốc nữa chứ"
Tình nhân? Nếu như Triệu Nhan Nghiên tính như vậy, thì không biết là có mấy người nữa đây?
"Ách, Nhan Nghiên, em đừng nóng giận, nghe anh giải thích. Đây là một chuyện ngoài ý muốn..."
Tôi đang tìm lý do giải thích, không thể nói với nàng là, đây là minh tinh mà tôi thích kiếp trước được?
"Vậy anh nói đi!" Triệu Nhan Nghiên hiển nhiên cũng không phải là quá tức giận. Trong nhà có nhiều chị em như vậy, tập mãi cũng thành thói quen. Dù sao nàng cũng là chủ nhân của hậu cung, tìm lão bà cũng phải thông báo cho nàng một tiếng.
Tôi thấy Triệu Nhan Nghiên chịu nghe tôi giải thích, trong lòng biết chuyện này vẫn còn cách cứu vãn, cho nên đem chuyện Davy dùng lợi dụ minh tinh, bảo nàng lên giường với khách nói ra, ngụ ý của tôi chính là, người này chỉ có một mình tôi mới được ngủ cùng.
Triệu Nhan Nghiên nghe lời ngụy biện của tôi xong, cười lạnh hai tiếng, sau đó nói:
"Đợi nàng tới Trung quốc, thì dẫn nàng tới gặp em."
"Hắc hắc. Không thành vấn đề, lúc đó nhất định bảo nàng dâng trà cho em!"
Tôi cười nói.
"Được rồi, anh ở bên đó chú ý an toàn, chị em em rất nhớ anh, em không chiếm dụng thời gian nữa, ai cũng muốn nói chuyện với anh cả!"
Triệu Nhan Nghiên có chút đắc ý nói.
Tôi lại một lần nữa phải dụ dỗ các cô bé, vừa mới thở gấp một hơi, thì điện thoại lại vang lên.
"Alo? Có phải là Lưu Lỗi không?"
Vẫn là thanh âm của một cô gái.
"Đúng vậy, cô là?"
Chẳng lẽ gần đây tôi mắc chứng mất trí nhớ? Đây cũng là một thanh âm quen thuộc, vậy mà không biết là người nào!
"Tôi là Vương Thư đây!"
Bên kia điện thoại nói.
"Vương Thư?"
Giống như đã từng quen biết!
"Anh quên rồi sao? Ở trên máy bay..."
Vương Thư vội vàng nhắc nhở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Nga nga! Tôi nhớ ra rồi, hóa ra là cô, có chuyện gì không?"
Tôi lập tức nhớ tới cô gái thanh thuần đáng yêu trên máy bay kia, cái cảm giác cọ cọ vào người thực là kích thích. Chỉ bởi vì nàng, mà thiếu chút nữa tôi bị người khác đập thành đầu heo.
"Ừ... Trong lòng tôi rất không tốt, muốn có bạn cùng tôi đi ra ngoài... Anh biết đấy, từ nhỏ tôi ở bên Trung quốc học, ở đây không có bạn bè gì, tôi nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới anh, anh không cự tuyệt tôi đấy chứ?"
Vương Thư có chút làm nũng nói.
Nàng đã nói ra câu này, tôi còn có thể cự tuyệt được hay sao!
"Được rồi, cô đang ở đâu, tôi qua đấy đón!"
Tôi nói với Vương Thư.
"Có thật không! Thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng anh sẽ cự tuyệt tôi!"
Vương Thư có chút cao hứng nói:
"Như vậy đi, anh ở đâu, ở nơi này anh không quen, tôi đến đón anh!"
"Vậy... cũng tốt, tôi đang ở khách sạn Thủy Nguyên, cô qua đây gọi điện thoại cho tôi là được!"
Tôi nói.
"Vậy được, lát nữa gặp lại!"
Vương Thư cúp điện thoại, tôi lắc đầu.
"Cậu muốn đi ra ngoài?"
Đinh Văn Phong hiển nhiên nghe thấy những câu tôi nói trong điện thoại, Đinh Văn Phong vốn đang vặn volum ti vi với mức nhỏ nhất, giờ biết tôi ra ngoài, thì hai tay hoan nghênh, bởi vì có trời mới biết lát nữa tôi có cuộc điện thoại nào khác không!
"Đúng vậy, tôi có hẹn."
Tôi biết Đinh Văn Phong đang muốn tôi đi thật nhanh, cho nên cố ý chọc giận hắn nói.
"Có hén? Cậu mới tới đây mấy ngày, có hẹn với ai được?"
Đinh Văn Phong hiển nhiên không tin.
"Vương Thư!"
Tôi giơ giơ điện thoại trong tay nói.