Tôi nhìn thoáng qua cao ốc Vận Kinh ở trước mắt, cao chừng hơn ba mươi tầng cao, phòng làm việc của Trạch Tỉnh Đằng Nhị là ở tầng mấy.
Lúc này mặc dù đã là hơn mười một giờ khuya, nhưng mà số phòng trong cao ốc vẫn còn sáng đèn không ít, xem ra cho dù là quốc gia nào, thì người bị ông chủ bóc lột vẫn còn nhiều.
Tôi cùng Đinh Văn Phong cười khổ một cái, nhưng mà chuyện này chỉ cần gặp bảo vệ là có thể biết.
Trong kế hoạch là tôi và Đinh Văn Phong lẻn vào cao ốc, nhưng mà giờ thì không cần. Bởi vì bảo vệ chỉ hỏi qua loa những người đi vào, không có tiến hành kiểm tra kỹ càng.
"Các anh tìm ai!"
Bảo vệ thấy tôi và Đinh Văn Phong đi tới, lập tức tiến lên hỏi.
Tôi nói:
"Chúng tôi là khách của Trạch Tỉnh Đằng Nhị tiên sinh, xin hỏi ông ấy còn ở đây không?"
"A, Trạch Tỉnh Đằng Nhị tiên sinh vẫn còn ở trong công ty, lúc này tôi mới gặp ông ấy!"
Bảo vệ thấy chúng tôi nhắc tới tên người, thì lập tức buông lỏng cảnh giác, nhìn tôi nói:
"Các anh ở đây báo danh một chút…ở chỗ này!"
Tôi nhận lấy bút và cuốn số của bảo vệ, tiện tay viết tên là Hậu Đằng Tiến Tam, tôi nhớ tới người cùng Lý Bác Lượng hãm hại tôi, hình như cũng có một cái tên tương tự như vậy!
Đinh Văn Phong cũng viết một cái tên là "Quy Điền Thái Lang" .
Tôi nhìn thoáng qua tên giả của Đinh Văn Phong trong cuốc sổ, nói:
"Quy Điền, anh gọi điện cho Trạch Tỉnh Đằng Nhị tiên sinh, xem phòng làm việc của ông ấy ở tầng bao nhiêu."
Đinh Văn Phong sửng sốt, hắn đâu biết số điện thoại của Trạch Tỉnh Đằng Nhị, nhưng vẫn phối hợp móc điện thoại ra.
Quả nhiên, tên bảo vệ kia mắc câu, dùng vẻ mặt ôn hoà nhìn tôi một cái nói:
"Không cần phiền như vậy đâu, phòng làm việc của Trạch Tỉnh Đằng Nhị tiên sinh ở tầng , các người đi thang máy lên đó là được rồi!"
Trong lòng tôi mừng rỡ, nhưng mà ngoài miệng vẫn nói câu cám ơn, sau đó kéo Đinh Văn Phong đi thẳng về phía trước.
"Như vậy đi, cậu tới tầng bắt Trạch Tỉnh Đằng Nhị. Tôi tới phòng dưới đất giải cứu Vương thư."
Tôi nhìn Đinh Văn Phong nói.
"Không được, tại sao tôi phải làm chuyện phí sức như vậy, còn cậu thì lại được làm anh hùng?"
Đinh Văn Phong nghe xong thì lắc đầu nói.
"Vậy thì chúng ta đổi lại."
Tôi nói.
Đinh Văn Phong thấy tôi đồng ý cho hắn đi giải cứu Vương thư, vì sợ tôi đổi ý, lập tức chạy xuống tầng ngầm, còn tôi đi vào trong thang máy, bấm số .
Sau khi lên tầng , bước chân ra khỏi thang máy, tôi nhìn xung quanh một chút, thấy không có hệ thống giám sát. Suy nghĩ một chút nhưng ngay sau đó sáng tỏ. Đây là nơi làm việc của công tư nhân, nhất định là không muốn tiết lộ cơ mật kinh doanh, nên không cho camera của cao ốc đặt trong này.
Nhưng mà như vậy thì lại dễ cho tôi hành động.
Hiện giờ đã là giờ tan việc chỉ có mỗi phòng làm việc của giám đốc ở góc trong cùng còn sáng đèn. Mà cũng chỉ có loại người như Trạch Tỉnh Đằng Nhị mới sáng đèn vào lúc này.
Mà tôi đoán không sai, sau khi Trạch Tỉnh Đằng Nhị đoạt được chức giám đốc, liền chuyển phòng làm việc của mình vào trong đó. Giờ phút này, Trạch Tỉnh Đằng Nhị đang đắc ý, mà tên tay chân thân tín kia cũng mới từ hầm ngầm trở về, hai người đang nghĩ tới tương lai xán lạn.
Chợt nghe có người gõ cửa, Trạch Tỉnh Đằng Nhị cùng thân tín liếc nhau một cái nói:
"Đã trễ thế này, còn ai tới công ty nữa đây?"
"Không biết ai tới vào giờ này!"
Tên tay chân thân tín cũng rất nghi ngờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Lúc nãy cậu hành động, không bị ai phát hiện đó chứ?"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị cẩn thận hỏi.
"Tuyệt đối không có! Tôi đã quan sát xung quanh, hơn nữa tôi đi cầu thang, chứ không đi thang máy! Giám đốc yên tâm, cao ốc chúng ta không có Camera, nên người khác không thể biết được!"
Tên tay chân thân tín vỗ ngực, nhỏ giọng nói.
"Vậy thì tốt!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị tuy có gan làm loạn, nhưng nhưng lại sợ cảnh sát tới tìm hắn!
"Giám đốc, tôi ra xem một chút, chắc sẽ không có việc gì đâu!"
Thân tín nói.
"Ừ, tốt."
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói xong cũng mở cặp văn kiện, làm bộ như đang làm việc bộ dạng.
Thân tín mới vừa mở cửa, còn chưa thấy ai thì đã bị một quyền đấm trúng mặt, hai mắt nổ đom đóm, ngã lăn ra đất.
Trạch Tỉnh Đằng Nhị đang giả vờ làm việc, nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy ai nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một gương mặt xa lạ, tay chân của mình thì nằm dưới đất, không rõ sống chết!
Trạch Tỉnh Đằng Nhị mặc dù lớn gan, nhưng mà người tốt sợ người xấu! Trạch Tỉnh Đằng Nhị chỉ là một tiểu nhân, nay thấy tay chân của mình như vậy, thì cho rằng hắn đã bị giết, trong lòng run lên!
"Mày... Mày.. muốn làm gì?"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói lắp bắp, còn cho là mình gặp tên đạo tặc giết người cướp của.