Dương Mân lúc này đã hoàn toàn coi Trịnh Thiếu Bằng là một tên ngốc, ngay cả Dương mẫu cũng hiểu đuợc, Trịnh Thiếu Bằng có chút mất mặt!
"Tiên sinh, đây….không phải hản sản, đây là thứ để xem thôi…"
"Xem? Xem thì thế nào, xem thì không thể ăn à? Xem xong có thể ăn không?"
Trịnh Thiếu Bằng tiếp tục nói.
"Tiên sinh, đúng vậy, đây không bán!"
Nhan viên làm việc nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Không bán? Không bán thì nói không bán, lại còn nói xem với xét, đúng là màu mè!"
Trịnh Thiếu Bằng phất phất tay không vui nói.
"Dân ca, nguời này thật sự là ngu ngốc!"
Nam nhân truớc mặt lấy Trịnh Thiếu Bằng ra làm trò hề cuời nhạo nói.
"Mất hơn đồng tiền vé vào cửa, lại đuợc một trận cuời cũng đáng!"
Dân ca nói.
"Con mẹ nó!"
Trịnh Thiếu Bằng dù gì cũng là một hắc đạo thiếu gia, đâu có thể bị nguời cuời nhạo như vậy, lập tức nổi giận, hướng về phía Dân ca nói:
"Mày chán sống rồi à?"
"Con mẹ nó, mày đánh rắm hả?"
Thủ hạ của Dân ca chính là nguời tóc vàng chỉ vào Trịnh Thiếu Bằng mắng.
"Hừ, chúng mày cũng chỉ là nguời qua đuờng, đừng lo chuyện bao đồng, không phải chuyện gì cũng nhúng vào là có lợi!"
Trịnh Thiếu Bằng vốn đang phát hoả, nhưng mà thấy đối phương có đến nguời, trong lòng có chút do dự.
"mẹ nó, cái thằn ngốc này còn nói gì thế? Con mẹ nó, không biết nó có phải là nguời từ sao hoả tới không nữa? Ngu ngốc!"
Nam nhân tóc vàng nói.
"Các nguời,…"
Trịnh Thiếu Bằng đích thực có chút nổig iận.
"Trịnh Thiếu Bằng"
"Tiểu Trịnh!"
Dương Mân và Dương mẫu đều không muốn trêu chọc thị phi. Dương Mân tuy rằng không muốn để ý tới hắn, nhưng dù sao cũng là cùng nhau đi chơi, cho nên đành cùng với mẹ của mình nói:
"Đừng cãi nhau nữa, cháu xem bọn họ cũng không phải là nguời tốt đâu, hay là thôi đi!"
"Oa?"
Dân ca chợt thấy Dương Mân hai mắt hắn sáng ngời:
"Cô gái nhỏ, có bạn trai chưa?"
"Tôi có bạn trai rồi, không cần lo lắng"
Dương Mân đáp.
Dân ca liếc nhìn Trịnh Thiếu Bằng, còn tưởng rằng Dương Mân định nói tới hắn, vì vậy nói:
"Thằng này chỉ là một thằng ngốc mà cô em cũng chỉ nói là bạn trai chứ chưa phải là gả cho hắn. Đi thôi, Dân ca anh mời em đi ăn một bữa thịnh soạn!"
Nói xong liền chuẩn bị động chân, động tay.
Tôi nếu thu của Trịnh Thiếu Bằng này một vạn đồng tiền thì quyết địh đem cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân này cho hắn…Ách, nêu như mà hắn không làm đuợc, thì đuơng nhiên là tôi phải ra tay rồi.
"Bọn mày định thế nào! Chúng ta đều lui lại một buớc, thế nào?"
Trịnh Thiếu Bằng chắn truớc mặt Duơng Mân nói.
"Đều lùi lại một bước? Mày là ai? Chúng tao không lùi, mày lùi lại hai bước có được không?"
Nam nhân tóc vàng khinh bỉ nói.
Mày giỏi lắm, giờ tao gọi điện thoại, mày có gan thì đứng im ở đấy!"
Trịnh Thiếu Bằng đúnglà tức giận, lại không dám đánh nhau, đành phải sử dụng phép khích tướng.
Trịnh Thiếu Bằng vốn tưởng rằng ba nguời này vốn sẽ mượn cơ hội rời đi, nhưng không nghĩ rằng Dần ca và hai nguời khác chỉ nhìn nhau cười nói:
" Ha ha ha ha ha , mày gọi đi, chúng tao không đi là đuợc!"
Alo, bác à, cháu là Thiếu Bằng, cháu đang ở quảng truờng Hải Dương, trong công viên Hải Dương, ở chỗ này có người gây sự với cháu….đuợc, cháu đợi bác!"
Trịnh Thiếu Bằng nghĩ thầm, đây là sự lựa họn của chúng mày, tới lúc đó đừng có mà hối hận!
Hừ hừ, vốn định tha cho chúgn mày một con đuờng sống, nhưng mà chúgn mày đã muốn chết, vậy thì khôngtrách đuợc nguời khác
Trịnh Thiếu Bằng vốn tưởng rằng Dần ca cũng sẽ gọi điện thoại gọi nguời, không nghĩ tới, Dân ca và hai người thủ hạ vẫn cứ đứng im trò chuyện, không quan tâm gì tới hắn cả.
Bác của Trịnh Thiếu Bằng là Trịnh Hoa Cường ngày hôm qua mới trở về từ GZ nghe đuợc cháu trai bị nguời ta làm phiền, lập tức vô cùng lo lắng, dẫn theo bốn người thủ hạ chạy tới.
Công ty vận chuyển hàng hoá Phi Thông của Trịnh Gia cách công viên Hải Dương không xa, lái xe chạy mấy phút thì có thể tới. Chỉ chốc lát sau, thì một trung niên nam nhân tóc húi cua dẫn theo mấy thủ hạ đầu trọc chạy tới.
"Thiếu Bằng, là ai tìm cháu gây sự?"
Trịnh Hoa Cường chính là trung niên nam nhân tóc húi cua này, nói.
"Bác, chính là bọn họ ba nguời!"
Trịnh Thiếu Bằng chỉ vào ba nguời đang nói chuyện phiếm.
"Không muốn sống nữa à!"
Trịnh Hoa Cương thấy ba tên nhóc này dám quay lưng về phía mình, rõ ràng không để mình trong mắt, không khỏi có chút tức giận.
"Này,tôi còn tưởng ai, hóa ra là Trịnh Hoa Cường!"
Dân ca nhìn thoáng qua người trước mắt nói.
"Mày đã biết tao, vậy mà còn dám nói với tao như vậy à!"
Trịnh Hoa Cường nhìn tiểu hài nhi trước mắt không sợ chết này, có chút buồn cười, mới có mấy năm không gặp ở thành phố D, chẳng nhẽ lão tử cũng biến thành đại vương?
"Cha tôi nói, ông từ XG về, có mang theo bình rượu tặng cha tôi đúng không?"
Dân ca nhàn nhạt nói.
"Cái gì, lệnh tôn là.."
Trịnh Hoa Cương sửng sốt, sắc mặt biến đổi thật lớn:
"Thật ngại quá, đứa cháu của tôi làm việc tương đối kích động mong rằng lão đệ thứ lỗi!"
Trịnh Thiếu Bằng nhìn thấy bác mình, lại gọi Dân ca là lão đệ? Cái tên này thoạt nhìn đâu có lớn hơn mình?
Hắn rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao ngay cả bác mình cũng phải tôn trọng hắn như vậy?
"Thiếu Bằng, mau xin lỗi chú đi!"
Trịnh Hoa Cương thở dài, với cái thời đại này, độc ác tới mấy cũng vô dụng, xã hội đen giờ đã phát triển một cách quy mô, sống dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
"Bác à, nó.."
Trịnh Thiếu Bằng có chút không thể tin tưởng.
Trịnh Hoa Cương ở bên tai Trịnh Thiếu Bằng nói vài câu, Trịnh Thiếu Bằng sắc mặt nhất thời xanh xao, vội vã cung kính nói:
"Chú Dân, xin lỗi…"
Trịnh Hoa Cương tị nạn tạm thời ở GX, lấy việc buôn lậu súng ống để làm ăn, sau đó ở nơi này xuất hiện một bang phái tên là Tam Thạch bang, chí dùng thời gian là vài ngày quét sạch hắc đạo GX, dùng thủ đoạn sấm sét làm cho lòng người sợ hãi.
Rất may là Trịnh Hoa Cương chỉ có liên hệ với hắc đạo, chứ không có tham gia vào bang phái nào ở GZ, nên không thuộc đối tượng thanh trừ.