Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

chương 529: hiểu lầm tiêu tan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiêu Tiêu, em chờ một chút!"

Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu muốn bế Tiểu Diệp Tử rời đi, vội vã ngăn ở trước mặt nàng!

Nếu như tôi cứ để cho nàng rời đi như vậy, thì khẳng định nàng sẽ mang Tiểu Diệp Tử chốn đi mất.

"Muốn làm gì? Còn có chuyện gì? Không nói thì mới tránh ra!"

Diệp Tiêu Tiêu phụng phịu, lạnh lùng nhìn tôi nói.

"Tiêu Tiêu! Em hiểu lầm rồi!"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu Tiêu nói:

"Anh không có ý này, em đừng suy nghĩ nhiều quá!"

"Tôi suy nghĩ nhiều? Phải! Tôi đúng là suy nghĩ nhiều đấy? Anh định mang Tiểu Diệp Tử đi chứ gì?"

Diệp Tiêu Tiêu diện khuôn mặt vô tình nói.

"Diệp Tiêu Tiêu, mặc kệ thế nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã, có nhiều người đang nhìn chúng ta này!"

Tôi lắc đầu cười khổ nói.

Diệp Tiêu Tiêu vừa rồi hết sức xúc động, đương nhiên là không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe tôi nói như thế, mới nhìn xung quanh một cái, thấy rất nhiều người đang nhìn về phía này, lập tức có chút lúng túng, vội vã ngồi trở xuống.

"Lưu Lỗi, giờ thì anh có thể nói không?"

Tôi nhìn thoáng qua Tiểu Diệp Tử đang ngồi ở bên cạnh, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng cha mẹ làm trò trước mặt con cái thì không tốt, tôi vẫn còn có chút không thích ứng, vì vậy nhìn nó nói:

"Tiểu Diệp Tử, con ra chỗ mấy chị…. Ách, mấy cô ngồi đi, cha có chuyện muốn nói với mẹ."

Vốn tôi muốn nói là mấy chị, nhưng mà như vậy đúng là loạn hết cả bối phận, vì vậy vội vàng đổi giọng.

Tiểu Diệp Tử nhìn tôi một cái, lại nhìn Diệp Tiêu Tiêu một chút, thấy Diệp Tiêu Tiêu nhìn nó khẽ gật đầu, Tiểu Diệp Tử mới chạy sang bàn của Triệu Nhan Nghiên.

Tuy rằng Diệp Tiêu Tiêu sợ tôi mang Tiểu Diệp Tử đi, thê nhưng có tôi ngồi ở chỗ này. Nàng không tin tôi sẽ vô sĩ bảo Triệu Nhan Nghiên sẽ làm thay, nên cũng an tâm ngồi ở lại.

Chuyện giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu nói lúc nãy, mấy người Triệu Nhan Nghiên đương nhiên là nghe rõ, nên cũng biết Tiểu Diệp Tử là con giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu. Cho nên cũng đối với Tiểu Diệp Tử vô cùng thân thiết.

Ở trong mắt các nàng, con của Diệp Tiêu Tiêu cũng là con của các nàng, căn nhà sau này sẽ càng náo nhiệt hơn không ít.

"Tiêu Tiêu, em hiểu lầm rồi, anh vừa nãy mới biết chúng ta có một đứa nhỏ! Không sai, anh đúng là muốn đem Tiểu Diệp Tử về nhà…"

Tôi nói đến đây, thì đã nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu nhíu mày lại, tôi không dám kéo dài, vội vã bổ xung:

"Thế nhưng đem Tiểu Diệp Tử về, thì em nhất định phải đi theo"

"Hừ hừ!"

Diệp Tiêu Tiêu nghe xong cười lạnh nói:

"Anh sợ tôi không cho Tiểu Diệp Tử theo anh, nên anh mới nói như vậy phải không? Tại sao lúc nãy anh không đề cập tới? tại sao bây giờ mới nói?"

Diệp Tiêu Tiêu nghe tôi nói như vậy , nghĩ rằng tôi chỉ coi nàng là một người không quan trọng.

"Tiêu Tiêu, không phải như vậy, em cứ nghe anh nói đã."

Tôi nhìn nàng vô cùng chân thành nói.

"Em có biết không? Lúc nãy anh nhìn thấy em, kích động như thế nào? Thần thái của anh lúc đó, quyết không phải là… giả bộ, bởi vì lúc đó anh vẫn chưa biết, Tiểu Diệp Tử là con anh! Khi anh nghe em nói, em đã có chồng, em biết anh thương tâm đến thế nào không? Sau đó, từ miệng của Tiểu Diệp Tử anh mới biết được chân tướng, nên anh mới thân cận với nó, chỉ muốn từ miệng của nó, tìm được sơ hở nào đó! Anh không biết là tới giờ này em vẫn còn đợi anh, em không đi tìm anh, làm anh thấp thỏm vô cùng. Em là người như thế nào, anh hết sức hiểu, em là một cô gái mạnh mẽ, cho nên anh mới thân cận với Tiểu Diệp Tử, chỉ cần Tiểu Diệp Tử tiếp nhận anh, thì em cũng sẽ tiếp nhận anh."

Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi, không nói gì, nhưng mà nhãn thần đã không còn lạnh lùng như vừa rồi.

Nàng đương nhiên hiểu những gì mà tôi nói, nhưng mà có Vương Tâm Diệp làm ví dụ, nàng vẫn chưa hoàn toàn yên lòng.

"Tiêu Tiêu, anh biết, thời gian trước chúng ta ở nhà em là một chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng anh đã nói với em rồi, anh sẽ có trách nhiệm, với lại, anh sẽ không chỉ có trách nhiệm với một mình em, mà còn với cả hai mẹ con em! Anh thích Tiểu Diệp Tử, không sai, nhưng mà anh sẽ không cho em rời xa anh nữa!"

Tôi thở dài một hơi, thấp giọng nói.

"Anh không cho tôi rời xa anh? Thật hay giả? Tôi thấy mấy năm nay anh sống không tệ thì phải!"

Diệp Tiêu Tiêu hết giận phân nữa nhưng vẫn có chuyện ấm ức nói:

"Lúc chúng ta quen nhau, em là cô giáo của anh lúc đó anh mới bao nhiêu tuổi? Tại sao có thể có tình cảm với em được?"

"Ha hả, Tiêu Tiêu, em chưa từng nghe câu nói? Đó là trong tình yêu, tuổi tác không có sự chênh lệch, không có khoảng cách về thân phận hay sao!"

Tôi nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

"Em tuy rằng lớn tuổi hơn anh, nhưng trong tâm lý của anh, chưa từng coi em là cô giáo của mình, như bây giờ này, không phải hay sao? Dương Quá so với Tiểu Long nữ thì nhỏ hơn, Tiểu Long nữ còn là sư phụ của hắn, vậy thì có sao đâu? Anh biết em nghĩ gì, nghĩ rằng anh không thích em đúng không? Em nghĩ lúc đó anh còn nhỏ, không có hứng thú gì với em đúng không, em nghĩ chuyện kia ngoài ý muốn, anh nói có trách nhiệm với em, chỉ là lời nói đơn thuần thôi đúng không?"

Tôi hỏi như vậy, Diệp Tiêu Tiêu vô ý thức gật đầu.

"Nha đầu ngốc!"

Tôi vươn tay, nắm lấy hai bàn tay của nàng, nắm chặt trong tay.

Diệp Tiêu Tiêu giật giật lại hai cái, nhưng sao tôi có thể cho nàng thoát được chứ! Diệp Tiêu Tiêu thấy giãy không ra, cũng để mặc tôi cầm, nhưng hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái.

Tôi biết rằng băng trong lòng của Diệp Tiêu Tiêu đã bắt đầu tan chảy, nên vội vã rèn sắt khi còn nóng:

"Tiêu Tiêu, anh không biết cái gì là thích, cái gì mới là yêu, nhưng anh biết, anh thích nhìn em khi em tức giận, thích đấu võ mồm với em, thời gian không gặp em, anh nhớ thương vô cùng, thời gian mà em rời đi, anh rất thương tâm, khi em trở lại, anh rất vui vẻ!"

"Thời gian lâu như vậy, anh đã nhiều lần hỏi thăm tin tức từ cha em, nhưng anh sợ em bị hoang mang! Sau này, không hỏi nữa, nhưng anh vô cùng tin tưởng, đó là em sẽ thực hiện lời hứa của mình, khi nào dám đối mặt với anh, em sẽ tới tìm anh!"

Tôi tiếp tục nói:

"Thế nhưng lúc này, ông trời đã cho anh một cơ hội, anh không đợi thêm được nữa, Tiêu Tiêu về nhà với anh đi!"

Nghe tôi nói xong, Diệp Tiêu Tiêu trầm mặc. Trong tiềm thức của nàng, đã chứng minh, không phải tôi vì chuyện Tiểu Diệp Tử, nên bây giờ mới bỏ tầng phòng ngự, bộc lộ chân tình nói:

"Các nàng làm sao bây giờ?"

Nghe được Diệp Tiêu Tiêu mở miệng, tôi rốt cục thở dài một hơi! Tuy rằng nàng vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, nhưng như vậy cũng là gián tiếp rồi, tôi biết nàng còn băng khoăng chuyện của Triệu Nhan NGhiên và các nàng.

"Tiêu Tiêu, em đã hỏi, anh cũng sẽ không giấu diếm, ngoại trừ người này, anh còn có thêm nữ nhân nữa. Nhưng em yên tâm, quan hệ của các nàng rất tốt, hơn nữa em là cô giáo cảu Triệu Nhan NGhiên, các nàng sẽ tiếp nhận rất nhanh!"

Tôi cười chỉ chỉ về phía Triệu Nhan NGhiên và Trần Vi Nhi các nàng đang chơi đùa với Tiểu Diệp Tử, nói:

"em xem, các nàng đã thích Tiểu Diệp Tử rồi!"

"Chẳng biết xấu hổ! Tại sai anh không hỏi em, là có tiếp nhận các nàng hay không!"

Diệp Tiêu Tiêu nhỏ giọng thầm nói.

Nhưng mà nhìn sắc mặt nàng, chẳng có chút giận hờn nào cả.

"Em nói cái gì?"

Tôi làm bộ không nghe thấy.

"Không có gì!"

Diệp Tiêu Tiêu cả giận:

"Không nghe được thì thôi!"

Hắc hắc, vậy thì xong rồi! Tôi biết lúc này nên trả lời, nên nghiêm nét mặt, nói:

"Tiêu Tiêu, bác Diệp có biết chuyện của Tiểu Diệp Tử không?"

Diệp Tiêu Tiêu hơi thở dài một chút thở dài một chút, lắc đầu nói:

"Sau khi phát hiện mình mang thai, nên em tới nơi này! Lúc đó em rất hoang mang, rời khỏi anh cũng vì nguyên nhân này!

Lúc đó anh chỉ là một học sinh, em sợ anh biết anh biết tin em mang thai, thì không tiếp nhận được! Em sợ anh sẽ bảo em đi phá, con nó đâu có tội gì….

Em suy nghĩ rất lâu, mới quyết định đi học nghiên cứu sinh, đồng thời sinh đứa nhỏ này, đồng thời gạt người trong nhà. Ngay cả chuyện dẫn đứa nhỏ này về cũng không dám…"

Diệp Tiêu Tiêu u oán nói.

Tôi cười khổ một cái, lúc đó tôi mà biết Diệp Tiêu Tiêu mang thai, thì nhất định sẽ không bao giờ bắt Diệp Tiêu Tiêu phá, bởi vì lúc đó tôi cũng hơn tuổi rồi.

"Tiêu Tiêu, em chịu khổ rồi."

Tôi vô cùng cảm khái nói:

"Nếu như anh sớm biết chuyện này, thì sao có thể để em một mình nuôi con nhỏ cực khổ như vậy! Đồng thời cho em biết, nếu như không phải Nhan Nghiên và các nàng còn quá nhỏ, thì anh đã bắt các nàng sinh con rồi!"

"Hừ ~!"

Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi liếc mắt.

Tôi ngơ ngác nhìn Diệp tiêu Tiêu, một khắc phong tình kia, có thể làm say lòng người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio