Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

chương 548: diệp tiêu tiêu phân tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiêu Tiêu, giới thiệu vói mọi người một chút, đây là bạn trai của tớ, tên là Diêu Cảnh Minh, Cảnh Minh, em giới thiệu cho anh một chút, đây là Diệp Tiêu Tiêu, là chị em cùng phòng với em thời sư phạm. còn đây là bạn trai của nàng!"

Từ Y San giới thiệu.

Tôi thấy các chị em cùng phòng với Diệp Tiêu Tiêu đều dạy học ở Tứ Trung, thì âm thầm kinh ngạc, nhưng mà liên tưởng tới bác Diệp, tôi cũng bình thường trở lại!

"Xin chào mọi người, tôi là Diêu Cảnh Minh, công việc là kinh doanh!"

Diêu Cảnh Minh vươn tay ra nói.

"Kinh doanh, Lưu ca, anh đừng nghe hắn nói đùa, người này xông pha giang hồ ở bên ngoài!"

Khương Kỳ chen miệng vào nói.

Diêu Cảnh Minh nghe thấy Khương Kỳ nói vậy thì sửng sốt lúc đầu hắn còn chưa chú ý tới tôi, nhưng hiện giờ nghe Khương Kỳ gọi tôi là Lưu ca, không khỏi hoài nghi với thân phận của tôi !

"Xin chào, tôi là Lưu Lỗi."

Tôi vươn tay ra bắt tay Diêu Cảnh Minh, tôi nghe Khương Kỳ nói vậy thì hiểu, người này chắc cũng xông pha giang hồ.

Diêu Cảnh Minh thấy tôi bảo tên, bỗng nhiên cả kinh, vội vã đánh giá cẩn thận lại tôi một lần, thần sắc có chút kích động, nói:

"Hóa ra là Lưu tiên sinh, thất kính thất kính!"

Tôi buồn bực nhìn Diêu Cảnh Minh, chẳng nhẽ người này quen tôi?

Diêu Cảnh Minh thấy vậy, thì nhỏ giọng nói:

"Em đi theo Tam ca!"

"Tam Hầu Tử?"

Tôi sửng sốt nhỏ giọng hỏi.

"Anh là ai?"

"Đúng, em là thư ký của Tam ca!"

Diêu Cảnh Minh nói.

Thảo nào người này biết tôi, hóa ra là thư ký của Đinh Bảo Tam.

"Hai đại nam nhân các ngươi nắm tay, không dự tính bỏ ra hay sao?"

Tôn Hải Long thấy tôi và Diêu Cảnh Minh như vậy, thì trêu nói.

"Ha hạ ha ha!"

Tôi và Diêu Cảnh Minh đồng thời cười vang, sau đó bỏ tay ra.

Trong đoàn người, chi có Tôn Hải Long không có xe, Khương Kỳ thì đi xe cảnh sát, Đại Cương đi một chiếc BMW, Diêu Cảnh Minh cũng đi chiếc Mercedes S.

Tôn Hải Long ngồi xe của Khương Kỳ, đoàn người chúng tôi rồng rắn chạy tới Hoàng Triều Hải sản thành.

Khi xe chúng tôi tới nơi, thì bảo vệ của Hoàng Triều hải sản thành hoảng sợ, hai chiếc Mercedes, một chiếc BMW, một chiếc xe cảnh sát mặc dù chỉ là Santana , nhưng dù sao cũng phải là hạng người như thế nào, mới có thể đi xe cảnh sát ra ngoài được chứ.

Bảo vệ và nhân viên tiếp khách thấy người trong bốn chiếc xe đi ra lại càng kinh ngạc, vội vàng tiến lên đón.

Diêu Cảnh Minh đương nhiên là vô cùng có tiếng ở Tân Giang, hắn vừa hiện thân, thì quản lí đại sảnh lập tức ra đón:

"Diêu ca, ngài tới sao lại không thông báo trước cho chúng tôi một tiếng, để chúng tôi còn chuẩn bị!"

"Không cần, cứ tìm cho chúng tôi một phòng là được!"

Diêu Cảnh Minh thấy tôi không quan tâm điều này, nên cũng không có yêu cầu gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Tôn Hải Long, cùng Khương Kỳ đều là người hiền hòa, còn Đại Cương thì khỏi nói, từ sau chuyện kia, tâm tính hắn thu liễm không ít.

Rượu quá tam tuần, Tôn Hải Long đứng dậy muốn đi nhà cầu, nhưng mới rời khỏi ghế, chưa kịp kéo cửa, thì cửa đã mở ra, có một mập mạp xông vào, đụng trúng Tôn Hải Long.

"Mẹ nó, mày là ai?"

Mập mạp híp mắt nhìn Tôn Hải Long giận dữ nói.

Tôn Hải Long bị đụng vào thì không hiểu, lẽ nào tên mập mạp này cố ý tạo ra chuyện này? Lẽ nào tên này mắt bị mù?

"Con mẹ nó, mày có phải là muốn tìm chuyện hay không! Tao là ai? Tao cho mày biết, lão tử là từ kinh thành tới, con mẹ nó, mày tính là cái răm gì, mau mau biến đi!"

Mập mạp chỉ vào Tôn Hải Long mắng.

Khuôn mặt của Tôn Hải Long tái đi, ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy mà bị mắng, thì thực sự là không thể nào chịu được!

Hắn sao có thể tha thứ được, lập tức túm lấy cổ áo của mập mạp, nói:

"Tao mặc mẹ mày từ đâu tới, đây là phòng tao, mày không biến nhanh cho tao, thì đừng trách tao không khách khí!"

"Gì? Phòng mày?"

Mạp mạp kia sửng sốt, lập tức lấy tay dụi dụi mắt. Khi hắn nhìn thấy trong phòng toàn là người không quen, cho nên vội vã nhìn số phòng, kinh ngạc:

"Đây là phòng , không phải phòng hay sao?"

Lúc này ở phía sau, có một người đi tới, vỗ vai mập mạp, nói:

"Mập mạp, tao còn tưởng mày đi nhầm WC, hóa ra là đi nhầm phòng!"

Người tới thấy sắc mặt của Tôn Hải Long không tốt. Đương nhiên là biết lúc nãy bạn mình làm chuyện không tốt, vội vã cười nói:

"Thật ngại quá, người anh em, bạn của tôi uống quá nhiều, đã mang lại cho các người phiền toái rồi!"

Nếu như người này đã nói vậy, Tôn Hải Long cũng không chấp làm gì, cùng một hán tử say tranh chấp, thì chẳng bằng không còn hơn, do vậy phất phất tay nói:

"Không có gì, bỏ đi, chỉ là sau này đừng có nói với giọng trên trời. Cũng đừng nói mình là từ kinh thành tới, nêu không chúng tôi sẽ động thủ đấy!"

"Thật ngại quá!"

Người tới cười nói:

"Chúng tôi đi trước."

Sau khi người này đi, mọi người trong phòng mới nở nụ cười.

"Hải Long, cái câu mẹ mày kinh điển như vậy, cậu học từ đâu được vậy, đây là phòng tao. Câu này được đấy, lại còn túm áo tên mập mạp kia, không hổ là thư ký!" Khương Kỳ cười đến gập người.

"Cũng may là Tôn Hải Long chịu nhịn, nếu không thì đánh nhau to!"

Diêu Cảnh Minh giơ tay lên, nói:

"Tôi đã chuẩn bị cầm chai rượu ra phang hắn."

Sau khi ăn xong Đại Cương trả tiền, quản lý nể mặt hắn, cho nên giảm giá / hóa đơn, coi như là bán vói giá gốc.

Sau khi mấy người hẹn nhau là khi nào rồi sẽ lại tập trung một lần nữa, rồi giải tán.

Tôi tuy rằng không say, nhưng cũng đem chìa khóa cho Diệp Tiêu Tiêu, nói với nàng:

"Tiêu Tiêu, em lái đi!"

Diệp Tiêu Tiêu tiếp nhận chìa khóa không nói gì, khởi động xe, tuy rằng nàng đã lái được xe, nhưng không phải là quá thích ứng.

Lại nói tới tên mập mạp vào nhầm phòng kia cũng là người độc ác, hắn thấy trong phòng tôi có nhiều người, nên khi đó chịu nhũn.

Nhưng khi về phòng lại cảm giác mình thực mất thể diện, muốn tìm một cơ hội đòi lại.

Thấy chúng tôi ăn xong, tên này nhìn qua cửa kính, nhìn xuống bãi đỗ xe, hắn nhìn biển số xe, muốn trả thù một chút, nhưng khi nhìn tới xe thì hắn có một quyết định sáng suốt là không hành động gì cả!

Không nói tới hai chiếc Mercedes một chiếc BMW và một chiếc xe cảnh sát tạo thành một tổ hợp hoành tráng.

Chỉ nhìn biền số hai chiếc Mercedes thôi cũng khiến hắn đổ mồ hôi lạnh! Một chiếc là xe của lão đại Tùng Giang mà mọi người vẫn nói, một... chiếc khác là xe của tập đoàn giải trí Tam Thạch!

Biển số xe của Tam Thạch Bang đều có một chữ S ở trên, ai nhìn vào đó cũng có thể phân biệt được.

Tên mập mạp nhìn vào đó mà sợ hãi, thầm nghĩ may là mình không có nói quá đáng!

Đương nhiên, trong chúng tôi không ai lo nghĩ tới tên này cả!

Trên đường trở về nhà, tôi đem chuyện của Ngô Huỳnh Huỳnh nói lại với Diệp Tiêu Tiêu một lần. Mà trùng hợp hơn là, lần đầu tiên gặp mặt của tôi với Ngô Huỳnh Huỳnh, cũng chính là Hoàng Triều hải sản thành này!

Diệp Tiêu Tiêu vừa lái xe, vừa yên lặng nghe tôi nói, không đặt câu hỏi, cũng không giận hờn.

"Tiêu Tiêu, em nói ý kiến của mình đi, tại sao lại im lặng không nói gì?"

Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu biểu hiện vô tình, cười khổ hỏi.

"Xì!"

Diệp Tiêu Tiêu vui lên:

"Anh còn quan tâm tới cảm thụ của em sao, em tưởng rằng anh chẳng thèm qua tâm tói nó nữa!"

"Con người của anh mặc dù có một chút chủ nghĩa đại nam tử nhưng lão bà nói gì, anh đều chú ý lắng nghe. Em nói như vậy, chẳng phải là oan uổng cho anh sao!" Tôi dùng vẻ mặt đau khổ nói.

"Hi hi, anh có thể nói như vậy, thì em rất cao hứng, nhưng mà chuyện này thì nên nói với Nhan Nghiên mới đúng!"

Diệp Tiêu Tiêu ôn nhu nói:

"Dù sao em cũng không có quyền lên tiếng trong việc này."

Tôi không nghĩ tói Diệp Tiêu Tiêu lại bao dung như vậy, không nghĩ tới mình, mà lại nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên!

"Anh sẽ nói với Nhan Nghiên, nhưng mà Tiêu Tiêu, em nên nhớ em đã gia nhập vào đại gia đình này, thì cũng là một thành viên trong đó, ý kiến của em cũng rất trọng yếu!"

Tôi trịnh trọng nói.

"Cám ơn anh, lão công!"

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi nói như vậy, thân thể run lên một cái.

Tôi nói như vậy, thì đã cho thấy, vị trí của nàng vói Nhan Nghiên như tương đương nhau, không nặng nhẹ bên nào cả.

"Những lời này của anh là đúng, Tiêu Tiêu! Em không những đã có con với anh, mà lại còn bao dung như vậy!"

Tôi đưa tay xoa xoa trên đùi của Diệp Tiêu Tiêu.

"Em còn đang lái xe, anh muốn chết hả!"

Diệp Tiêu Tiếu bất mãn trợn mắt nhìn tôi.

"Hắc hắc."

Tôi cười cười rút tay lại.

"Nhìn anh cười gian trá như vậy, không biết lại sắp có chuyện gì nữa đây!"

Diệp Tiêu Tiêu nói.

Khi về tới nhà, tôi mới biết, Ngô Huỳnh Huỳnh đã rời đi! Mẹ tôi nói do Ngô Huỳnh Huỳnh thấy đêm đã khuya mà tôi còn chưa có trở lại, nàng sợ người trong nhà lo lắng, cho nên về nhà trước.

Vậy thì sao lại không gọi điện thoại cho tôi? Tôi lắc đầu, xem ra kế hoạch của mình trong nháy mắt bị phá sản.

Tôi rửa mặt qua loa một chút, sau đó trở về phòng, gọi điện thoại cho Ngô Huỳnh Huỳnh.

Điện thoại vẫn kêu, nhưng mả không có ai nhấc máy, cho tới khi có tiếng thông báo: Thuê bao quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Không biết tại sao lại không nghe điện thoại, chẳng nhẽ lại tức giận? Tôi gọi điện thoại lần thứ hai, thì máy bận! Xem ra nàng đúng là tức giận thật rồi, trong lòng tôi tự trách.

Đi ra ngoài uống rượu không nói với nàng một tiếng, ai mà chẳng mất hứng, huống chi hôm nay lại vừa mới trở thảnh nữ nhân của tôi!

Thế nhưng khi tôi cúp điện thoại không bao lâu, thì lại có cuộc gọi tới, tôi vội vàng bắt máy.

"Lão công, anh gọi điện thoại cho em phải không? Lúc đó em đang ở toilet!"

Thanh âm của Ngô Huỳnh Huỳnh rất đáng yêu, đâu có gì là đang tức giận.

Trong lòng tôi buồn cười, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.

"Thế nào, người khỏe hơn chưa em?"

Tôi thấy Ngô Huỳnh Huỳnh không tức giận, lúc này mới thở dài một hơi.

"Người? Em làm gì có bệnh gì... Anh là nói..."

Ngô Huỳnh Huỳnh chợt hiểu tôi muốn nói cái gì, e thẹn nói:

"Tại sao anh lại đáng ghét như vậy chứ, đau chết em, đi bộ thì khó, đi wc thì đau! Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, tại sao lại đau như vậy? Có phải là có chuyện gì rồi không!"

Ngô Huỳnh Huỳnh đúng là thuần khiết, ngay cả những chuyện này còn không rõ, tôi vội vàng nói:

"Đương nhiên là không rồi phỏng chừng ngày mai sẽ khỏi thôi mà! Được rồi, sao em lại về, không ngủ lại nhà anh, hắc hắc!"

"Em sợ cha em lo lắng, nên mới trở về! Hơn nữa, chủ yếu là em về tìm bản đồ cho anh, không biết là nó để ở đâu ròi ấy?"

Ngô Huỳnh Huỳnh giải thích.

"Hóa ra là như vậy! Em thực sự là quá tốt, tới lúc này rồi mà còn suy nghĩ cho anh!"

Tôi hết sức cảm động nói:

"Cứ bình tĩnh, ngày mai anh sẽ tới nhà em, lúc đó tìm cũng không muộn!"

"Anh biết tấm lòng em đối với anh là được rồi! A, em tìm được rồi, ngày mai anh tới đây!"

Ngô Huỳnh Huỳnh vui mừng nói.

"Vậy thì sáng mai anh tới, giờ em đi nghỉ đi!"

Nói xong tôi cúp điện thoại.

Khi xoay người lại, thì phát hiện Diệp Tiêu Tiêu đã lên tới đây, đang gấp quần áo cho tôi.

"Không tức giận chứ?"

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi cúp điện thoại, mới mở miệng hỏi:

"Anh nói tới cô ấy, Ngô Huỳnh Huỳnh."

"Đúng vậy, thanh âm của cô ấy rất lớn mà!"

Tôi nói.

"Vậy mà anh cũng không hiểu sao!"

Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn tôi nói:

"Anh có nhiều lão bà như vậy, mà còn không hiểu rõ mọi người hay sao! Kỳ thực, trong lòng mọi người không tức giận, thế nhưng ai cũng có chút khó chịu, nếu như hôm nay anh không gọi điện thoại cho cô ấy, thì thế nào ngày mai nàng cũng sẽ tức giận! Thế nhưng anh đã gọi điện thoại tới, thì tâm tình sẽ bình thường trở lại! Em cũng là con gái, đương nhiên em cũng hiểu chuyện này, với lại, tuổi em cũng lớn hơn cho nên đôi khi không để ý, nhưng những cô gái mới lớn thì thường rất để tâm! Cái chủ nghĩa đại nam tử của anh thì thường không lưu ý, nhưng con gái lại quan tâm rát nhiêu, ví dụ như anh quan tâm tới họ bao nhiêu, sự che chở của anh với họ là như thế nào!"

Tôi nghe xong Diệp Tiêu Tiêu nói, mới phát hiện, hóa ra tôi có rất nhiều điều không hiểu các lão bà của tôi!

"Tuân mệnh, cô Diệp, vậy thì cô có cho rằng em che chở cho cô không?"

Tôi cười hỏi.

"Em? Hừ hừ, anh mà chiêu cố tới em sao?"

Diệp Tiêu Tiêu hỏi ngược lại, dường như trong lòng có chút chua xót.

"Bây giờ thì có này!"

Nói xong, tôi ôm lấy Diệp Tiêu Tiêu, đem nàng đặt ở trên giường...

Ngày thứ hai, mới sáng sớm đã đi xe ô tô tới đại viện của quân khu Tùng Giang.

Tôi dừng xe ở ngoài gọi điện thoại cho Ngô Huỳnh Huỳnh, nói là bảo vệ ở ngoài không cho tôi vào.

Chỉ một chốc lát sau, bảo vệ ở cửa chắc là nhận được điện thoại của thượng cấp, đi tới chào tôi một cái, sau đó mới cho tôi tiến vào!

Dựa vào trí nhớ trước kia, tôi đi tớ trước cửa nhà của Ngô Huỳnh Huỳnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio