Thấy Dương Mãn trong thơ nhắc tới hai chữ "Vĩnh viễn", tim tôi không khói nhảy lẻn một cái. trước kia Ngô Huỳnh Huỳnh đã nói với tôi, ờ trên mạng thường có câu nói: vĩnh viễn tức là chết! Chỉ có chết mới có thể vĩnh viễn.
"KÝ ức về lần đầu tiên ăn cơm với anh ở Căng tin. vẫn còn như mới! Ha hả. viết tới đây. tôi chợt nhớ tới một việc, anh còn nợ tôi một bữa cơm đấy?
Tôi nhớ kỹ lúc đó tôi còn cho anh là người lòng dạ hẹp hòi. vi địa điểm mời khác còn không nói rõ. khi đó. tôi chi nghĩ. muốn lừa anh làm cho tôi một bữa tiệc lòn.
Trước hết cứ ghi nợ như vậy đã... Có thể tôi không còn được anh nó nữa rồi.
Cùng anh đi thảnh phố D. rồi bảo anh đóng giả làm bạn trai của tòi. đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời tôi!
Mỗi thời mỗi khắc tôi đều đem nó ghi tạc vào trong lòng. cảm ơn anh đà quan tâm và che chờ cho tôi, tuy rằng tôi biết anh lúc đó có Thể là vô tình- chứ không phải coi tôi là người yêu. Thế nhưng chuyện nàv đối với tôi là đủ rồi
vốn tôi còn cho rằng, chi cần ở bèn cạnh của anh. thì có thề làm cho anh lâu ngày sinh tình.
Hơn nữa, tôi vẫn tin tường, anh biết là tôi yêu anh. thể nhưng cái mơ ước này có lẽ không còn khả năng có thể Thực hiện rồi Nhưng Tôi cũng không hối hận. bởi vì tôi đà từng cố gắng.
Không đúng sao. Nguồn:
Được rồi- tôi viết tới đây thôi Tôi sợ tôi không còn viết được nữa, có thể tôi sợ không còn gặp được anh nữa!
Có thể, đây là lẩn cuối cùng. tôi bày tỏ tình cảm với anh. mong anh thành công trong cuộc sống. có thể nhớ kỹ tôi, nhớ kỹ trong cuộc đời anh. đã từng có một người con gái tên là Dương Mân."
Thư viết rắt ngắn. Tới đây là kết thúc. không có để tên. không có ngày tháng, trẽn giấv viết thư, dấu vết của nước mắt vẫn còn rõ. Xem xong bức Thư. tòi ngây ngẩn cả người!
Dương Mân định làm gì. đọc xong bức thư này, làm cho người ta cỏ cảm giác quái dị! Cái cảm giác ưu thương này, làm cho tòi không nhịn được mà rơi lệ. quay đầu lại, đã thấy Lưu Duyệt lệ rơi đầy mặt.
"Lưu Lỗi, anh có thể tiếp nhận nhiêu người như vậy, thậm chí cả Lưu Hương cũng được! Vậy thì tại sao anh không thể tiếp nhận Dương Mân!" Lưu Duyệt không còn nhịn được, mà khiển trách tôi
"Anh"
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tơi Dương Mân lại thẳng tính tới như vậy, cái phong thư này...
"Lưu Duyệt bâv giờ không phải là lúc quở trách- em có phát hiện thấy, Dương Màn viết bức thư này, dưỡng như có điểu gì không đúng?"
Tôi nhìn chằm chằm vào bức thư. cố gắng suy nghĩ ấn ý trong những dòng chừ.
Thấy tôi nói như vậy. Lưu Duyệt lặp tức khôi phục lại sự trầm ổn bình thường, cùng nhau xem bức thứ. Dần dần , lông mày của Lưu Duyệt bắt đẩu nhíu lại!
Căn cứ vào ý của Dương Mãn ở trong thư thì có thể thấy, nàng vẫn yêu tôi, thậm chí tơi ngay cả lúc viết bức thư này, nàng vẫn không từ bỏ ý định đó! Thế nhưng trong phong thư này, lại cảm thấv nàng rất bất đắc dĩ, hình như có chuyện gì đó. làm cho nàng không thể tiếp tục yêu tôi!
Rốt cuộc là có nguyên nhân gì vậy? Chẳng lẽ nhà của nàng, buộc nàng phái gả cho một người nàng không thích?
Khả năng nảv hầu như không lớn. vì tôi tin tưởng. Lý Tiểu Hồng nhất định sẽ không bõ qua tôi, mà gả Dương Mán cho người khác!
Nêu không phải như thế. vậy thì là cái gì?
"Không biết tại sao. em có cảm giác, dường như Dương Mãn muốn rời khỏi nhân thế?" Lưu Duyệt do dự nói.
Đúng vậy,tôi cũng có cảm giác như vậy hai từ vĩnh viễn thì thường chỉ gặp trong bức di thư! Mà chẳng lẽ Dương Mân lại dùng từ này
Chẳng lẽ nàng….
"Không thể nào a, Duơng Mân sẽ không đi tự sát đó chứ?"
Tôi dùng sức lắc đầu
"Không có khả năng"
Lưu Duyệt quả đoán lắc đầu
Lấy thời gian em tiếp xúc với nàng, thì có thể khẳng định Dương Mân là người phóng khoáng , sẽ không có khả năng làm những chuyện ngốc như vật, với lại anh còn chưa cự tuyệt nàng, thì tại sao nàng phải đi tự sát! Đây cũng là việc khiến em không xác định được nguyên nhân"
Tôi bất đắc dĩ lắc đàu, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác hối hận, tại sao không nhận nàng cơ chứ
"Đột nhiên từ chức thì cảm thấy kỳ quái, nhưng lại viết một bức thư không giải thích được, vậy thì có thể không khiến cho người khác quan tâm sao"
Tôi thở dài:
"Em còn phương thức liên lạc khác với nàng hay không?"
"Nếu như có, thì em đã liên lạc rồi"
Lưu Duyệt lắc đầu:
"Được rồi, anh còn hỏi em làm gì, chẳng phải anh đã tới nhà nàng hay sao, tại sao không gọi điện tới đó?"
Đúng vậy, tại sao tôi quên cơ chứ, nghĩ tới đây tôi cũng bất chấp hiện giờ đã hơn h đêm, lập tức gọi điện cho Lý Tiểu Hồng
Nhưng mà gọi cố định không ai nghe, gọi di động lại tắt máy! Cả gia đinh này đang làm gì vậy
Bước đường cùng, tôi đành gọi điện cho Lục Hồng Đào, phụ trách Tam Thạch Bang ở thành phố D
"Alo, xin chào Lưu Tổng"
Thanh âm của Lục Hồng Đào truyền tới
"Lao Lục, ông có biết địa chỉ nhà Dương mân không"
Tôi trực tiếp đi vào vấn đề chính
"Lưu tổng, ngài muốn nói tới bạn gái của ngài, tôi biết, ngài có phân phó gì sao?"
Lục Hồng Đào hỏi
"tôi có chyện này muốn ông hỗ trợ, ông bây giờ lập tức tới nhà Dương mân đi"
Tôi phân phó nói
"Tôi đi?A , ha hả. Lưu Tổng, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay"
Lục Hồng Đào nói
Cúp điện thoại, tôi thấy Lưu Duyệt đang cười cười nhìn tôi, thấy thôi lúc gọi điện cho Lục Hồng Đào mà cứ như đang trong thời chiến, với lại Lưu Duyệt khẳng định có nghe cuộc nói chuyện của hai chúng tôi
"Ha hả, ông chủ yêu quý, có phải ông đã từng tới chỗ hắn không, tại sao quen thuộc như vậy, hay là còn cô gái nào khác nữa"
Tôi vội vàng cầm tay Lưu Duyệt bảo nàng đừng nói đùa nữa
"HIện tại đã biết sốt ruột rồi sao? Vậy thì lúc trước, người ta tới cận cửa còn không muốn"
Lưu Duyệt không định buông tha tôi, bởi vì nàng cho rằng Dương Mân lần này rời đi, cũng là vì tôi làm thành như vậy
Trog khoảng thời gian này, trng công việc và sinh hoạt, Lưu Duyệt đã sớm coi Dương Mân là bạn thần, chị em tốt trong khuê phòng rồi
Cho nên nàng mới quở trách tôi như vậy, hơn nữa nói tới suốt rột có khi nàng còn hơn tôi
Tôi và Lưu Duyệt lúc này đều vô cùng khẩn truơng, nhìn vào điện thoại di động, mong muốn Lục Hồng Đào gọi lại, báo tin Dương Mân bình an vô sự
Thế nhưg chuyện thường không như người t among muốn! Cuộc sống tám chin phần mười là vậy, khi Lục Hồng Đào gọi điện tới, hắn nói một tin tức mà lại không phải là tin tức tốt
Trong nhà Dương mân không có ai, không có chút ánh sáng nào, hơn nữa cửa phòng đóng chặt