Giờ phút này, Trần Vi Nhi và mẹ nàng đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi. Phải nhớ rằng, đây là tôi đang nói chuyện ở Cục công an, hơn nữa từ giọng nói của tôi cũng có thể nhận thấy, tôi chẳng lưu lại mặt mũi chút nào cho Khương Vĩnh Phú cả.
Ngay cả Trần Vi Nhi cũng không thể tin được, cái tên bạn học này còn nhỏ hơn mình lớp, vậy mà lại có quan hệ với cả giới hắc bạch.
Ngày hôm qua còn xưng anh em với tên lão đại của xã hội đen, hôm nay lại xưng huynh đệ với cục trưởng Cục công an.
Đúng là Trần Vi Nhi đang tò mò với người bạn học này.
Cùng với Khương Vĩnh Phú tiến lên tầng , tới cánh cửa quen thuộc của phòng thẩm vấn.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng thẩm vấn bị Khương Vĩnh Phú một cước đá văng.
Tôi nhanh chân bước vào trước, quả nhiên thấy Trần Dũng tay bị còng, dìm vào trong chậu nước, một tên cảnh sát đang dùng chiếc dùi cui điện dí vào trong đó.
Trong khi Dương Thụ Quang đang ngồi trên ghế vắt chân hút thuốc.
"Con mẹ nó!"
Khương Vĩnh Phú thấy tình cảnh này, sau đó đi tới đá bay cái dùi cui trong tay của tên cảnh sát, nhìn về phía Dương Thụ Quang nói:
"Đây là chuyện gì? Ai phê chuẩn lệnh bắt người?"
Khi tiến vào trong phòng thẩm vấn, Khương Vĩnh Phú đã âm thầm quyết định, thà rằng hi sinh Dương Thụ Quang, cũng không thể chọc vào cái đại phiền toái này.
"Khương cục trưởng, thằng này nó đáng con tôi phải vào bệnh viện!"
Dương Thụ quang giải thích.
"Đánh con của cậu? Sao hắn không đánh con của tôi, tại sao hết lần này tới lần khác đánh con của cậu?"
Khương Vĩnh Phú hừ lạnh nói. Hắn rất rõ cái tên Dương Khai Xa con trai của Dương Thụ Quang, trừ giết người thì những chuyện khác như lừa gạt, cướp bóc, cưỡng gian… chuyện gì mà chẳng làm, nếu không phải có Dương Thụ Quang bảo vệ, thì đã sớm bị bắt vào đây không biết bao nhiêu lần rồi.
"Chuyện này..."
Dương Thụ quang còn muốn giải thích, nhưng thấy tôi đứng cạnh Khương Vĩnh Phú với vẻ mặt tức giận, thì không dám nói gì nữa.
"Đem cảnh phục trên người cởi ra, còng tay, súng…để lên trên bàn, sau đó trở về viết bản kiểm, trong khoảng thời gian này, cậu tạm thời bị cách chức!"
Khương Vĩnh Phú sắc mặt bất thiện nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Khương cục trưởng, ông xem... tôi..."
Dương Thụ Quang trợn trừng mắt, không dám tin vào vị lão cục trưởng của mình nữa. Chỉ vì mình bắt người mà cách chức mình ư?
"Không cần phải nói nữa!"
Khương Vĩnh Phú lạnh lùng nói.
Sau đó quay đầu, trên mặt lại tràn đầy vẻ ôn hòa, nói:
"Lưu huynh đệ, không biết kết quả này có làm cậu hài lòng không?"
Thời điểm Dương Thụ Quang nhìn thấy tôi còn cảm thấy chút khó hiểu, lúc này hắn đã rõ rồi, người muốn chỉnh hắn là tôi.
Mà Trần Dũng khẳng định là người của tôi. Mắt thấy Khương Vĩnh Phú đối với tôi khách khí như vậy, thì hắn đã hiểu rõ, người xui xẻo chính là hắn rồi.
Dương Thụ Quang cũng biết rõ những ân oán giữa tôi và hắn, biết tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hắn chán chường hỏi:
"Khương cục trưởng, ông làm vậy tôi cũng hiểu, nhưng tôi còn không hiểu người này có thân phận gì?"
"Thân phận gì? Thật ra thì cũng không có gì, chính là con rể của tập đoàn Ánh Rạng Đông, là cháu rể của Bí thư tỉnh ủy. Đương nhiên, Cục công an của chúng ta cũng rất công chính, cho dù hắn là người bình thường, tôi cũng công bằng mà chấp pháp!"
Khương Vĩnh Phú làm bộ chính nghĩa nói.
Dương Thụ Quang bây giờ đã hiểu ra, tại sao Lưu sạn lại bị hạ đài dễ dàng như vậy, hóa ra là có Bí Thư tỉnh ủy làm chỗ dựa.
Còng tay của Trần Dũng lúc này được tên cảnh sát mở ra, Trần Vi Nhi chạy tới trợ giúp Trần Dũng, lo lắng hỏi:
"Ca, anh không có việc gì chứ?"
Trần Dũng lắc đầu nói:
"Không có chuyện gì, anh của em thân thể rất cường tráng. Chỉ một chút nhục hình như vậy, thì đâu có ảnh hưởng gì được!"
Lúc này, Trần Vi Nhi mới kịp phản ứng, nhìn tôi không biết nói gì cả.
Nàng mới đầu chỉ tưởng hắn là một tên học sinh lớp lớn lối, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng giải quyết mọi chuyện như vậy, hình như cái tên Khương cục trưởng kia rất sợ hắn.
Hắn rốt cuộc là hạng người gì đây?
Đúng rồi, nghe Khương cục trưởng nói hắn là con rể của tập đoàn Ánh Rạng Đông! Nhưng hắn mới có tý tuổi đầu, sao có thể trở thành con rể của người khác được, nhất định là mình nghe lầm rồi!
Trần Vi Nhi an ủi mình, nhưng trong lòng nàng tại sao nghĩ như vậy, thì nàng cũng không hiểu.
Sau khi ở cục công an từ biệt mấy người Trần Vi Nhi, Khương Vĩnh Phú muốn dùng xe cảnh sát đưa tôi về.
Nhưng tôi thấy Trần Dũng mới bị tra tấn, thân thể còn yếu, cho nên bảo đưa bọn hắn về trước.
Mẹ của Trần Vi Nhi luôn miệng nói cám ơn tôi, sau khi Trần Dũng biết được tôi ra mặt cứu hắn, đối với tôi lại càng cảm kích, nhưng có mẹ ở bên cạnh, nên không dám nói gì cả.
Nhưng người cao hứng nhất là Trần Vi Nhi, bởi lần nàng gặp khốn cảnh, tôi đều tới trợ giúp nàng.
Tôi vẫy tôi tạm biệt người họ, thì Khương Vĩnh Phú cũng tìm được một xe cảnh sát tới.
Hừ hừ, chuyện Dương Thụ quang đã được giải quyết, tiếp theo phải xử lý tên Dương Khai Xa có mưu đồ bất chính với Trần Vi Nhi.
Dám đùa bỡn nữ nhân của lão tử, lão tử không làm cậu chết, thì còn đáng mặt nam nhân hay không?
Nhưng lão tử cũng để cậu tiếp tục sống thêm mấy tháng nữa.
Lúc gần đi, tôi nói với khương Vĩnh Phú:
"Cậu nghĩ lên xử lý tên Dương Thụ Quang này thế nào?"
"Xử lý cái gì, tìm một cơ hội cho khai trừ hắn là được!"
Khương Vĩnh Phú khinh thường nói.
"Khai trừ? Sợ rằng đây không phải là biện pháp tốt! Dương Thụ quang đã làm đội trưởng đội hình sự đã nhiều năm như vậy, khẳng định quen không ít lão đại xã hội đen trên xã hội, nếu cứ khai trừ hắn như vậy, thì có khả năng hắn sẽ đem phiền toái tới cho cháu. Bản thân cháu thì cũng không sợ, nhưng lại sợ bọn chúng hạ thủ với đám người Trần Vi Nhi!"
Tôi cau mày nói.
"Điều này cũng đúng! Là tôi suy nghĩ không chu toàn, vậy thì theo Lưu huynh đệ nên làm gì bây giờ?"
Khương Vĩnh Phú khiêm nhường hỏi. nhưng mà hắn đang đem một vấn đề khó giải quyết đá sang cho tôi.
Chút lòng dạ ấy chẳng nhẽ tôi không nhận ra hay sao? Nhưng mà trong lòng tôi đã sớm có đối sách, tôi hắc hắc cười gian nói:
"Nghe nói đội cảnh sát giao thông của thành phố Tân Giang chúng ta đang thiếu người, Cán bộ cấp trên cũng nên trải đi trải nghiệm cuộc sống một chút!"
"Ha ha! Lưu huynh đệ quả thật là cao chiêu! Ngày mai tôi sẽ điều hắn đến đội giao thông."
Khương Vĩnh Phú phụ họa cười nói.
Sợ rằng Dương Thụ Quang có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ vài câu nói của một lớn, một nhỏ này đã quyết định tương lai của hắn.
Trong lòng tôi cười lạnh, tên Dương Thụ Quang này sống an nhàn sung sướng đã quen, lúc này mà phải đi đứng đường, chắc không được mấy ngày đã làm hắn mệt chết rồi.
Đến lúc đó đừng nói tới việc trả thù tôi, hắn có thể giữ được con của hắn hay không còn là vấn đề.