Tôi suy nghĩ rất lâu, tôi bắt xen đưa bọn họ tới Hoàng Triều Hải Sản Thành.
Ăn hải sản cũng không phải là chuyện đơn giản, không nói tới việc nhà hàng có vệ sinh cẩn thận hay không, nếu như người ăn không hợp, thì có thể bị tiêu chảy hoặc ngộ độc thức ăn.
Mà hải sản ở Hoàng Triều sở dĩ đắt như vậy, yếu tố đẳng cấp cũng chỉ là một mặt mà thôi, chủ yếu nhất chính là hải sản được vận chuyển tới từ sáng sớm, tuyệt đối không để qua đêm. Nếu tối hôm trước còn thừa, thì sẽ bán lại cho tiểu thương hoặc đại lý bán lẻ.
"Chị đừng nói như vậy, à, có phải chúng ta tới Hoàng Triều Hải sản thành ăn không?
Bóng đèn nhỏ nhìn thấy tấm biển "Hoàng Triều Hải Sản Thành" rất lớn, hưng phấn nói.
"Cậu có ăn hay không! Tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy!"
Tôi trợn mắt nhìn bóng đèn nhỏ một cái nói.
"Cậu có phải là nam nhân không vậy, tại sao lại không biết nhường nhịn chút nào cả!"
Bóng đèn nhỏ không vui nói.
"Tớ có phải là nam nhân hay không, thì hãy hỏi Chị Nhan Nghiên của cậu ấy."
Tôi cười nói.
"Nói lung tung gì đó! Không đứng đắn chút nào cả."
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên hiểu ý trong lời nói của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, đem bàn tay nhỏ bé như một con cua cái giương càng hung hăng nhéo vào mông của tôi.
"Á!"
Tôi bị đau kêu ra tiếng.
"Chị Nhan Nghiên, hai người các ngươi đang nói gì đó?"
Bóng đèn nhỏ nghi ngờ hỏi.
Không nghĩ tới nha đầu này vẫn còn rất thuần khiết, đối với lời nói của tôi căn bản là không hiểu gì.
"Không có gì, đừng nghe hắn nói lung tung, chúng ta mau vào ăn đi thôi."
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Tiên sinh, mấy vị…?"
Thấy mấy người chúng tôi tiến vào, cô nhân viên phục vụ vội tiến lên hỏi.
"Tiên sinh thì chỉ có một..." Tôi nói.
"A... ?"
Nhân viên phục vụ kỳ quái nói.
"Nhưng mà còn có hai vị tiểu thư."
Tôi tiếp tục nói.
"Haha..."
Mấy nhân viên bên cạnh cũng phì cười ra tiếng.
Thế nhưng người tổ trưởng của bọn họ ho khan một tiếng, mấy người này lập tức im bặt.
"Xin hỏi ba vị? Có thể ăn ở đại sảnh được không ạ?"
Cô gái phục vụ cười nhìn tôi nói.
"Có phòng không?"
Tôi nhìn bao quát đại sảnh một lần, mặc dù không khí cũng rất tốt, nhưng hơi ầm ĩ.
"Thật xin lỗi, tất cả các phòng đều có người rồi."
Cô gái phục vụ xin lỗi, nói.
"Vậy thì ở đại sảnh đi."
Tôi nghĩ thầm, nếu như đã hết phòng, cô còn hỏi chúng tôi có ăn ở đại sảnh hay không thì có ích gì nữa? Chẳng lẽ chúng tôi có lựa chọn khác?
"Được, ba vị mời sang bên này."
Cô gái phục vụ đi trước, dẫn chúng tôi tới một bàn gần cửa sổ. Khung cảnh cũng không tệ, tầm nhìn cũng được.
"Bây giờ có thể ăn được chưa ạ?"
Sau khi cô gái phục vụ đi khỏi, lại có một người cầm thực đơn tiến lên nói.
Tôi gật đầu chỉ vào bóng đèn nhỏ nói:
"Đưa thực đơn cho nàng chọn đi."
Bóng đèn nhỏ cũng không khách khí, mở thực đơn ra.
Nhưng mà giá đồ ăn của Hoàng Triều đắt tới dọa người, làm cho bóng đèn nhỏ khi mở lên phải cau mày, chọn đi chọn lại cũng chỉ chọn mấy món hải sản tương đối phổ thông.
"Nước biển luộc Cua, Ốc biển muối, Trùng biển xào, ba vị còn muốn ăn những thứ gì khác không?" Nhân viên phục vụ lập lại thực đơn một lần, sau đó hỏi.
"Nhà hàng của các cô có gì đặc biệt?"
Tôi thấy bóng đèn nhỏ gọi toàn món ăn phổ thông, cho nên muốn cho nàng thưởng thức một chút.
"Nhà hàng chúng tôi có những món đặc biệt sau: Nhất phẩm tôm hùm, Vây cá mập, Rong biển nướng..."
"Cho một suất nhất phẩm tôm hùm đi."
Tôi trực tiếp cắt ngang lời nói của nàng.
Nhất phẩm tôm hùm chính là món mà tôi mời Từ Trung Bang khi tới Tân Giang làm khách, mùi vị tương đối ngon, một con tôm hùm nặng tới tận , cân.
Nhưng mà giá tiền thì không phổ thông chút nào, một suất này tới tận vạn đồng.
"Dạ được, tiên sinh."
Nhân viên phục vụ ghi xong rồi rời đi.
"Lưu Lỗi, cậu có biết những món tớ gọi vừa rồi hết bao nhiêu không?"
Lúc này tôi mới nhìn tới thực đơn, những món nàng gọi không món nào nằm trong bảng giá vạn đồng cả!
Bóng đèn nhỏ le lưỡi nói:
"Còn không cảm ơn tớ đi?"
"Ha hả, cậu xem cái món Nhấp phẩm tôm hùm kia bao nhiêu tiền đi!"
Tôi chỉ tay vào bản thực đơn bên cạnh, cười nói.
"Bao nhiêu tiền! Cậu còn nhỏ mà còn có thể gọi món đắt tiền ư?!"
Bóng đèn nhỏ cầm lấy thực đơn mở ra, đôi mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống, kinh hô:
"Cái gì! Chín... Chín ngàn tám? Một số hai số ... có phải thực đơn này in sai rồi hay không?"
"Không sai đâu! Con tôm hùm kia của họ dài tới nửa thước, nghe nói lúc mang lên trên bờ đã bán với giá mấy ngàn rồi!"
Tôi giúp Bóng đèn nhỏ xóa mù chữ.
"A! Lưu Lỗi, cậu rốt cuộc có bao nhiêu tiền!"
Bóng đèn nhỏ kinh ngạc nói.
Triệu Nhan Nghiên nghe xong nhếch miệng, mỉm cười nói:
"Sao vậy, Nhược Vân, có phải đang hối hận mình không làm thịt hắn một bữa à!"
Trước khi biết Triệu Quân Sinh, thì tôi đã là phú hào số , số rồi, Triệu Nhan Nghiên đương nhiên đã biết một chút, huống chi bây giờ nàng cũng đã biết tôi có rất nhiều tiền.
"Đúng vậy, em quyết định, trưa mai lại tiếp tục đi ăn với hai người. Chị Nhan Nghiên, chị có trách em làm phiền không?"
Bóng đèn nhỏ tỏ vẻ không đành lòng nói.
Nhưng mà trong mắt của tôi, đây đúng là vẻ mặt của ma quỷ. Đừng có đáp ứng nàng ta, nhan Nghiên! Ngàn vạn lần đừng có đáp ứng nhé, trong lòng tôi đang cầu nguyện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Được! Chúng ta cao hứng còn không kịp nữa là."
Triệu Nhan Nghiên vỗ vỗ đầu của bóng đèn nhỏ nói.
Trong lòng tôi cả kinh, thiếu chút nữa thì ngã ra khỏi ghế, ngày mai lại tới nữa? Cô đúng là cái bóng đèn rồi đấy!
Hai món Nước biển luộc Cua và Trùng biển xào rất nhanh được mang tới, ốc biển muối cũng được bưng lên ngay sau đó, chỉ còn lại món Nhất phẩm tôm hùm của tôi là tương đối phiền phức, cần phải có quá trình lột vỏ con tôm và lấy thịt ra mới được.
Hai tiểu nha đầu dùng khăn ướt lau tay, rồi bắt đầu ăn.
Không nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên là một tiểu thư khuê các mà lại cầm cả con Cua lên ăn, hai tay áo đã được xắn lên tận cánh tay, ăn tới quỷ khiếp thần sầu, làm tôi có chút bất ngờ.
"Nhìn cái gì, chưa từng thấy sao?."
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không ăn, đang ngơ ngẩn nhìn nàng, nên mới nói.
"Không nghĩ tới em ăn Cua lại dã man như vậy..."
Tôi cười nói.
"Em đâu có đâu, chẳng phải em đang ở cùng anh một chỗ hay sao! Nếu là ở nhà ăn cơm, quy củ quá nhiều! Mỗi khi ăn thứ này, em đều không được ăn no."
Triệu Nhan Nghiên oán trách nói.
"Haha, thật ra cái bộ dáng em ăn Cua vô cùng đáng yêu."
Tôi cũng cầm một con cua lên, hùng hổ ăn lấy ăn để .
Khi chúng tôi đang ăn, có người con trai trực tiếp đi tới bàn của chúng tôi.
"Hứa Nhược Vân, cậu cũng ở đây à?"
Một người con trai nói.
Tôi ngẩng đầu đánh giá người này, tuổi có vẻ lớn hơn chúng tôi, đoán chừng là sinh viên đại học, trên người có một cỗ khí chất kiêu ngạo.
Người đi bên cạnh hắn, tướng mạo trông rất buồn cười, đầu rất to, trên mặt còn có một vết đỏ, trông như một người bị bỏng.
Nhưng điều đáng buồn cười nhất là, người này lưng còng, nếu như thêm cái đầu to kia nữa, thì đúng là một con rùa biển.
"Lý Bác Lượng? Tại sao anh cũng ở đây?"
Hứa Nhược Vân ngẩng đầu lên, nói với người con trai tương đối tiêu sái kia.
"Ha hả, tôi theo một người bạn tới đây ăn cơm."
Lý Bác Lượng chỉ vào rùa biển, nói:
"Nhược vân, trông hắn như vậy nhưng mà lại là một nhân vật thiên tài về máy tính đó! Mới du học từ Nhật Bản trở về, hiện giờ là người Hoa có quốc tịch Nhật Bản!"
Con mẹ nó, tôi vừa mới nghe thấy mấy chữ người Hoa quốc tịch Nhật Bản thì cũng giật mình, không muốn làm con cháu của Viêm Hoàng, lại đi gia nhập một quốc tịch của quốc đảo!
"Người Hoa quốc tịch Nhật Bản?"
Hứa Nhược Vân lại tiếp tục phê bình, kín đáo nói.
"Ha hả, chúng tôi là người của Hải Quy Phái!"
Lý Bác Lượng không phát hiện ra ý của Hứa Nhược Vân, tiếp tục nói.
"Phốc xuy... !"
Tôi vừa mới uống một hớp trà, nghe thấy câu này lập tức phun ra ngoài, Hải Quy Phái?
Tiểu tử này trông giống y như một con Rùa biển!