"Anh về rồi, dậy ăn đi." Lưu Trưng đem bữa sáng đặt lên tủ đầu giường, tự mình kéo ghế lại đây: "Có dậy nổi không?" Anh hoài nghi.
"Có thể." Tần Hải Tuấn ấp úng nói, thật ra làm gì yếu đuối tới vậy.
Tuy là toàn thân đau nhức, đầu vẫn còn đau, nhưng còn xa mới đến nỗi không rời được giường.
"À, vậy em tự ăn đi." Lưu Trưng giúp cậu chuẩn bị kỹ càng, thả cái muỗng vào tay cậu, sau đó vùi đầu ăn bữa sáng của mình.
Tần Hải Tuấn ăn một miếng, là một phần đồ ăn sáng rất phổ thông, lúc thường cậu sẽ không đi mua ăn trong quán.
"Tạm ăn đi, đây là quán điểm tâm sáng gần nhất để mua, anh sợ anh đi xa em lại rảnh rỗi đi tìm chết." Lưu Trưng miệng mồm không chút khách khí châm chọc cậu, đồng thời nhanh chóng ăn hết.
"Anh mới rảnh rỗi tìm chết đó." Tần Hải Tuấn ôm hộp đồ ăn sáng, từ từ ăn.
Tuy rằngLưu Trưng độc miệng, nhưng quan tâm Tần Hải Tuấn là thật, thỉnh thoảng sẽ hỏi cậu có muốn uống nước không, có muốn đi toilet hay không, đầu có còn đau không?
Mắc bệnh một thời gian, Tần Hải Tuấn cảm giác như Lưu Trưng ấm áp bao dung đã trở về bên cạnh mình.
Cảm xúc của chàng trai dần dần yên ổn, lắng đọng xuống dưới, rốt cuộc có thời gian suy nghĩ lại hành động của mình mấy ngày nay.
"Xin lỗi." Cậu nói với Lưu Trưng, vì nhớ tới sai lầm của mình mà cúi đầu ủ rũ, không dám nhìn đến sắc mặt Lưu Trưng.
Kỳ thực Tần Hải Tuấn cũng không phải là không thể tỉnh lại, cậu không quen đối xử tốt với Lưu Trưng.
Cho tới nay tốt vô điều kiện, làm che mắt lòng biết ơn của cậu.
Giống như cậu chuyện nước ấm luộc ếch, cũng không thể hoàn toàn trách cậu.
Nhưng đây tuyệt đối không phải lỗi của Lưu Trưng, chuyện này vốn dĩ không thể là một câu ai đúng ai sai là có thể giải quyết.
"Đừng, anh không cần lời em xin lỗi." Lưu Trưng cười cười, hiện tại anh chỉ muốn làm xong những điều mình cần làm, sau đó bỏ của chạy lấy người.
Lưu Trưng cợt nhả như vậy, làm cho Tần Hải Tuấn bực muốn nổ phổi, biểu cảm ngốc nghếch không biết làm thế nào cho phải.
"Tại sao không cần?" Cậu cắn đôi môi khô khốc của mình, nói: "Em trì hoãn anh lâu như vậy..." Những chuyện khác thì không nói, chỉ cần chuyện này đã đủ phải xin lỗi rồi.
Khoan hãy nói đến những thứ Lưu Trưng bị cậu lừa gạt, chẳng những không từ bỏ cậu, còn ngàn dặm xa xôi tìm đến.
Hiện giờ nhớ tới, Tần Hải Tuấn cảm thấy ấm lòng đồng thời lại bắt đầu hoảng loạn.
"Anh đối với em tốt như vậy, không phải là vì em đáng giá đâu." Chẳng qua bởi vì Tần Hải Tuấn chính là mình mà thôi.
"Không phải? Vậy anh còn tới tìm em làm gì?" Tần Hải Tuấn nắm chặt tay, cậu có dự cảm Lưu Trưng lại muốn nói thứ gì đó đả thương mình, cậu vội vã đời đề tài khác nói: "Mặc kệ là cái gì, em xin lỗi ngươi, và cũng cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn anh, anh làm những điều này đều xuất phát từ lòng tự nguyện của anh, không có liên quan gì đến em cả." Lưu Trưng ngữ khí hơi lạnh nhạt, nếu Tần Hải Tuấn không đề cập tới chuyện này còn đỡ, nhắc lại thì đừng mơ Lưu Trưng cho cậu sắc mặt tốt.
"..." Tần Hải Tuấn bị anh làm sặc muốn ói máu, ban đầu tưởng là hạ mặt mũi xuống nghiêm túc xin lỗi, Lưu Trưng sẽ hơi dịu lại một chút, không nghĩ tới đối phương vẫn chưa nguôi giận.
Lưu Trưng liếc nhìn bản thân thời thiếu niên đang buồn bực, nở nụ cười lạnh, sau đó giọng điệu bình thản nói: "Được rồi, ăn no thì lập tức nghỉ ngơi, chờ cơ thể em tốt hơn một chút anh dẫn em về."
"..." Tần Hải Tuấn nhắm mắt lại, không rõ đến cuối cùng đâu mới là Lưu Trưng thật.
Nhưng cậu rất biết rất rõ Lưu Trưng luôn nói xin lỗi với mình, chọc mình vui vẻ đã không còn nữa rồi.
...
"Đầu có còn đau không?" Giữa trưa ăn cơm nghỉ ngơi, Lưu Trưng đến bên giường sờ trán Tần Hải Tuấn, cảm thấy nhiệt độ bình thường.
"Không đau." Tần Hải Tuấn híp mắt, cảm giác bàn tay Lưu Trưng đặt trên trán rất thoải mái.
"Ồ." Nghe cậu nói không đau, Lưu Trưng lập tức không quản nữa.
"Lưu Trưng, em muốn đi toilet." Tần Hải Tuấn đột nhiên mở miệng nói.
Nhưng Lưu Trưng chỉ vén vén mí mắt, sau đó cho cậu một ánh mắt nghi hoặc: "Không phải em khỏe rồi hả, sao không tự mình đi?"
Tần Hải Tuấn cắn răng: "Anh dìu em đi."
"Xì, không dìu, anh cũng đâu phải osin ở nhà em." Lưu Trưng bĩu môi, quay lại ghế salông tiếp tục chơi điện thoại của mình.
Đợi hai phút, đối phương vẫn như vậy, coi mình như không khí.
Tần Hải Tuấn không nhịn được nữa, tự mình đứng lên đi vào phòng vệ sinh.
Cậu dùng lực đóng cửa phòng vệ sinh thật mạnh, dựa lên cửa hít sâu, tựa như bị k1ch thích nhiều hơn là thất thố.
Chủ yếu bởi vì Lưu Trưng trước kia không phải như vậy.
Đừng nói là dìu Tần Hải Tuấn đi toilet, dời luôn cái bồn cầu Tần Hải Tuấn tới trước mặt cậu cũng làm được.
Khác biệt này, cảm xúc so với trước đó khác biệt sâu sắc.
Cũng khó trách Tần Hải Tuấn buồn bực như vậy.
Cậu ở trong phòng vệ sinh hơn mười phút, sau khi ra ngoài, tiếp tục nằm lên giường.
Ngẫu nhiên dùng ánh mắt liếc liếc một người khác trong phòng.
"Lưu Trưng, em muốn uống nước." Chưa đến mười phút, Tần Hải Tuấn muốn uống nước.
"Tự mình lấy đi." Lưu Trưng rất bình tĩnh trả lời cậu, không hề thiếu kiên nhẫn cũng không chút nhiệt tình.
Khiến Tần Hải Tuấn khó chịu, chính là kiểu thái độ không gần không xa này, cậu thà Lưu Trưng như ngày hôm qua, nổ lửa tức giận mắng mình.
Còn Lưu Trưng hiện giờ, ngay cả thèm muốn mở miệng mắng người cũng không có.
"..." Đôi mắt Tần Hải Tuấn vô định nằm trên giường, không suy nghĩ gì.
Buổi tối lúc ăn cơm, cậu bình tĩnh nhìn Lưu Trưng nói: "Có phải anh quyết định, luôn đối với em như vậy?"
Vốn dĩ Lưu Trưng muốn cười, nhưng trông đối phương rất nghiêm túc, vì vậy anh hỏi ngược lại: "Em thấy anh nên đối với em như thế nào?"
Tần Hải Tuấn nghẹn, không ra được đáp án, cậu không có lớn mặt như vậy, ưỡn mặt bắt Lưu Trưng phải thế này thế kia.
Nhưng trong lòng vẫn khó chịu, Tần Hải Tuấn bỏ qua ánh mắt bên cạnh, bản thân mếu máo, nhịn xuống cảm xúc khó chịu này xuống.
Tâm tư thiếu niên tuổi trẻ nóng tính hay thay đổi, nữa giấu nữa không, giấu cũng uổng công.
Đã từng có bao nhiêu oan ức, về sau quay đầu ngẫm lại, sẽ thấy ngu xuẩn bấy nhiêu.
Bây giờ Tần Hải Tuấn ngu xuẩn vẫn còn, thời điểm buổi tối không ngủ được, cầm remote máy điều hòa lên dùng sức ấn, chỉnh nhiệt độ xuống rất thấp.
Lưu Trưng đang trong giấc mộng cảm thấy rất lạnh, theo bản năng lôi hết mền đi, nhưng vẫn là bị lạnh đến tỉnh ngủ.
Anh tỉnh lại ôm lấy cánh tay, sờ thấy một tay nổi đầy da gà, trong nháy mắt cảm giác sao trong phòng lại lạnh như vậy?
Cau mày ngồi lên mở đèn ngủ, Lưu Trưng tìm remote điều hòa khắp nơi, kết quả quay người lại liền nhìn thấy, Tần Hải Tuấn ôm đầu gối ngồi trên giường, cả người run lẩy bẩy.
Đầu tiên là Lưu Trưng cảm thấy sững sốt, nói: "Tần Hải Tuấn, em làm gì đó?" Đồng thời đi qua bên kia, tìm remote điều hòa, anh vừa nhìn, nhiệt độ chỉ còn mười mấy độ, với khí trời bây giờ vốn dĩ không cần tới, chẳng trách lại lạnh như vậy.
Nhưng cũng không đúng, trước khi anh ngủ rõ ràng nhìn thấy chỉ khoảng hai mươi mấy độ.
"Tần Hải Tuấn, có phải em chỉnh lại hay không?" Lưu Trưng nhíu chặt mày, nghiêm túc hỏi: "Em cố ý?"
"..." Tần Hải Tuấn ngẩng đầu lên, để Lưu Trưng nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, thêm cả đôi môi tái nhợt.
"Tần Hải Tuấn em thật là giỏi." Một người sống sờ sờ, lại có thể làm mình lạnh cứng thành như vậy, đây là não bị úng nước hay là bị con lừa đá đây? Lưu Trưng không tức giận được với cậu, dùng sức ném mạnh remote điều hòa, chỉ vào phòng tắm: "Bây giờ ngay lập tức, đi tắm nước nóng cho anh!"
Tần Hải Tuấn ngồi ở trên giường, không chịu nhúc nhích, chỉ còn đôi mắt quật cường nhìn Lưu Trưng.
"Hả? Muốn chống đối anh? Không phục à?" Lưu Trưng liên tục đặt ra ba dấu chấm hỏi, sau đó ra lệnh cho cậu: "Anh nói lại lần nữa, Tần Hải Tuấn, lập tức đi tắm ngay!"
"Em không đi." Tần Hải Tuấn vừa mở miệng, âm thanh khàn đặc khó nghe, so với lúc nãy càng nghiêm trọng hơn.
Cậu lại bị cảm lạnh, thân thể sẽ không chịu được.
Lưu Trưng đen mặt, hình như anh có hơi hiểu được tại sao Tần Hải Tuấn lại làm như vậy, rõ ràng đang giận hờn với mình.
"Có phải em nghĩ mình rất thông minh đúng chứ? Ha ha, ngã bệnh chính là chuyện lớn? Tôi sẽ thương hại em? Hiện tại tôi nói cho em biết, Tần Hải Tuấn, em mà cứ tiếp tục như vậy, chỉ làm tôi càng chán ghét em thôi, có hiểu hay không?" Lưu Trưng một lần nữa hỏi cậu: "Cho em thêm một cái cơ hội cuối cùng, có đi hay không?"
Tần Hải Tuấn bỏ qua một bên, cắn răng nói: "Em không đi."
Cậu mới nói xong, bóng dáng cao to của Lưu Trưng phủ lại gần.
Một luồng sức mạnh rất lớn đưa tay nắm chặt Tần Hải Tuấn, Tần Hải Tuấn lập tức bị kéo xuống giường.
Cậu bị dọa sợ, nhưng hiện giờ lại phát bệnh, vốn không có cách nào đối kháng với Lưu Trưng.
Lưu Trưng không chút nhẹ nhàng nào, tha như một con chó chết, kéo Tần Hải Tuấn về hướng phòng tắm.
"Lưu Trưng!" Tần Hải Tuấn bị dọa sợ, cậu hoảng loạn la to, cực kỳ sợ hãi kiểu khí thế lúc này của Lưu Trưng, ngay cả một chút dịu dàng cũng không có.
Cậu hi vọng Lưu Trưng có thể dừng lại, không nên như vậy.
"Bướng bỉnh à, tôi cho em bướng bỉnh." Lưu Trưng nghiêm mặt, mặt đầy khí chết dâng cao, động tác tràn ngập bạo ngược.
Trái tim Tần Hải Tuấn nhảy loạn xạ, không muốn sống bắt đầu giãy dụa: "Không muốn, buông em ra, em tự đi! Em muốn tự mình đi!"
Dùng sức đấm đá lung tung, cuối cùng cũng thoát khỏi tay Lưu Trưng, cả người Tần Hải Tuấn ngã xuống đất.
Cậu còn chưa kịp bò dậy, thì lập tức hoảng sợ phát hiện cổ chân bị Lưu Trưng nắm lấy: "Lưu Trưng! Buông em ra!" Tần Hải Tuấn kinh hoảng kêu to, là kiểu tiếng thét rất chói tai, bị Lưu Trưng giữ như một cái bao tải thô bạo kéo vào phòng tắm.
"A!" Đầu đập phải cửa phòng, Tần Hải Tuấn đau đến mức há miệng la to.
Lưu Trưng nắm lấy tóc thiếu niên, nhắc đầu của cậu lên, để cho khuôn mặt tràn đầy sát khí của mình khuếch đại trong con ngươi đối phương: "Tôi dịu dàng em không muốn, vậy để em nếm thử mùi vị không dịu dàng là thế nào."
"Đừng!" Tần Hải Tuấn không để ý đến da đầu đau đớn nữa, cậu bị Lưu Trưng đằng đằng sát khí dọa sợ đến nỗi cả mặt trắng bệch.
Cậu trợn tròn hai mắt, lộ ra sợ hãi dày đặc..