Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
______
Chương : Có rất nhiều người thân bắt do kỷ.
Sau khi Mộ Chi Minh ra khỏi lao ngục, cũng không lập tức rời khỏi mà y đi dọc theo tường gạch của lao ngục, đi đến một nơi mọc đầy cỏ dại hoang vu không người.
Mộ Chi Minh siết chặt chiếc áo khoác vải bố trên người, ngồi xuống ở một góc vắng vẻ hiu quạnh, cuộn thành một đoàn để tránh lạnh, y thở ra một làn sương trắng, lẩm bẩm: "Đêm gia thừa, chắc là nên đón giao thừa, ta phải ở đây với ngươi."
Cách đó không xa, trong kinh thành vang lên tiếng pháo nổ, đào mới đổi phù cũ, nhà nhà đều có không khí pháo hoa; mà nơi đây, trán Mộ Chi Minh nhẹ chạm vào gạch tường lạnh như băng của lao ngục, nếm đủ nổi khổ chia ly, y đưa tay vuốt gạch tường, từng miếng cát đá thô ráp ma sát ngón tay đến phát đau, đau đến không còn cách nào bỏ qua. Mộ Chi Minh vừa mới khóc xong, hốc mắt còn phiếm hồng, y hơi rũ mắt xuống nhưng khi ngước mắt lên, đáy mắt đau thương đã mất từ khi nào mà thay vào đó là ánh mắt kiên định giống như huyền thiết tôi vào nước lạnh, nhạc trấn uyên đình.
(nhạc trấn uyên đình: ý nói như núi lớn trấn giữ nơi nước sâu)
Y không phải là người ngồi chờ chết.
Ba ngày sau, cung thành đoàn trở về vẻ nghiêm quang, Phượng Nghi Cung.
Vừa qua khỏi giao thừa, trong cung lẽ ra là cảnh náo nhiệt, phồn hoa, nhưng hiện tại Hoàng Thượng còn đang bệnh nặng trên giường, Thái Hậu và Hoàng Hậu mỗi ngày đều ở đại Điện Bảo Hoa thắp hương cầu phúc cho Hoàng Thượng, cho nên năm nay dạ yến hằng năm không có tổ chức, khắp nơi quạnh quẽ.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Quý Phi nương nương tỉnh dậy bèn xuống giường, soi gương trang điểm, thị nữ Tiểu Nhạn đứng ở phía sau nàng, trong tay cầm lược sừng trâu cẩn thận nghiêm túc giúp nàng chải tóc: "Nương nương, vừa rồi Hiền Phi nương nương phái người tới nói, từ ngày mai là bắt đầu người hầu bệnh ba ngày."
"Biết rồi." Quý Phi nương nương nói.
Tiểu Nhạn thở dài: "Nương nương, người nói xem, nếu bệnh của Hoàng Thượng vẫn luôn không tốt lên thì làm sao bây giờ? Nếu một ngày, Hoàng Thượng giá hạc về tây..."
Quý Phi nương nương: "Suỵt."
Tiểu Nhạn ngậm miệng.
Tiểu Nhạn an tĩnh chốc lát, lại nói: "Nô tì chỉ là lo lắng cho nương nương, mấy năm nay nương nương luôn nhường nhịn Hoàng Hậu khắp nơi, nhưng bà ấy vẫn luôn tìm chuyện để tra cứu, thiếu điều chưa gϊếŧ chết nương nương, lúc ấy chúng ta ở lãnh cung ăn những thức ăn bẩn thỉu kia còn không phải là Hoàng Hậu nương nương sai người ra tay sao? Nếu thực sự có một ngày Hoàng Hậu nương nương thành Thái Hậu..."
Quý Phi nương nương cắt đứt lời ả, nói: "Tiểu Nhạn, ngươi nghe qua một câu nói chưa?"
Tiểu Nhạn: "Câu gì ạ?"
Quý Phi nương nương cầm loa tử đại trên bàn trang điểm, thành thạo vẽ chân mày, nàng nhẹ giọng nói: "Tất cả đều là mạng, nửa điểm không khỏi người."
(Loa tử đại: loại than mài thành phấn dùng để kẻ mày và mi, chỉ cần nhúng nước là dùng được, loại than này do Ba Tư sản xuất, có hình vỏ óc, quý hiếm, vì quý hiếm nên thường được phi tử hậu cung dùng.)
Tiểu Nhạn: "Nương nương, đây là ý gì ạ?"
Quý Phi nương nương buông loa tử đại xuống, nhìn dung mạo của mình trong gương đồng, nhẹ giọng: "Lúc ta mới vừa vào cung, vốn là ở trong cung Hoàng hậu nương nương, do nàng dạy dỗ cung quy."
"Trời ạ." Tiểu Nhạn che miệng, "Nương nương nhất định chịu rất nhiều ủy khuất."
"Không." Quý Phi nương nương lắc đầu một cái, "Lúc đó Hoàng Hậu nương nương rất tốt với ta, nàng sẽ lôi kéo tay của ta rồi cười nói, ai nha, thiên hạ lại có người xinh đẹp như vậy, nhưng sau đó..." Nàng nói đến đây lại thở dài, "Sau đó ta độc chiếm ân sủng của Hoàng Thượng, tất cả đều thay đổi."
Tiểu Nhạn bỉu môi: "Ai bảo do Hoàng Thượng thích nương nương, do bà ấy không tranh được, bởi vậy ghen tị mới hại người sao?"
"Không tranh được..." Quý Phi nương nương lầm bầm ba chữ, chân mày lá liễu hơi nhíu lại, ảm đạm thần thương cảm khái, "Tiểu Nhạn, ngươi biết không? Lúc ta sinh Tế An bị băng huyết, thiếu chút nữa không còn mạng, cho nên Hoàng Thượng không biết ngày đêm ở bên cạnh ta ba ngày, cũng là ba ngày này, Thái tử bị bệnh sốt cao không lui, nhưng Hoàng Hậu nương nương ngay cả một Thái y cũng không tìm được, bởi vì tất cả Thái y, đều ở Phượng Nghi Cung."
Tiểu Nhạn sửng sốt, một lời cũng không nói được.
Quý Phi nương nương nhẹ giọng: "Thâm sâu cung khuyết, có rất nhiều người thân bất do kỷ..."
Đúng lúc này, một thị nữ bước chậm vào nội thất, nói mấy câu bên tai Quý Phi nương nương.
"Hả?!" Quý Phi nương nương kinh ngạc, "Mau để cho y vào, Tiểu Nhạn giúp ta búi tóc, nhanh một chút."
"A! Được!" Tiểu Nhạn gật đầu một cái.
Không lâu sau, Mộ Chi Minh đi vào nội thất, y rõ ràng là len lén vào cung, y phục trên người cũng là của thái giám.
Quý Phi nương nương cho người lui xuống, kéo Mộ Chi Minh ngồi ở bên cạnh mình, hỏi: "Tiểu Ly Chu, sao ngươi lại vào cung với dáng vẻ này? Lại nói Tế An và Nghệ Nhi đã lâu rồi chưa vào cung thăm ta, mà nay Thái tử giám quốc, nhất định mọi chuyện đều nhắm vào các ngươi, mọi ngươi có khỏe không?"
Mộ Chi Minh: "Mọi người đều khỏe mạnh, Quý Phi nương nương, con không thể ở lâu trong cung, có chuyện này người nghe con nói."
Quý Phi nương nương gật đầu một cái, cẩn thận lắng nghe.
Mộ Chi Minh nói chuyện Hoành Thượng bị trúng độc chứ không phải bị bệnh cho Quý Phi nương nương nghe.
Quý Phi nương nương nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó định thần, nàng hỏi: "Ta có thể làm những gì?"
"Con hy vọng Quý Phi nương nương có thể cứu tỉnh Hoàng Thượng." Mộ Chi Minh đưa thuốc bột nghiệm độc và thuốc giải độc cho Quý Phi nương nương, cũng nói cho nàng biết cách sử dụng và tác dụng.
"Trong lúc uống thuốc, tuyệt đối không thể trúng độc?" Quý Phi nương nương siết chặt lọ thuốc, lặp đi lặp lại xác nhận.
Mộ Chi Minh gật đầu một cái.
"Ta biết rồi." Quý Phi nương nương thu hai loại thuốc xong mới đưa tay khẽ vuốt tóc mai Mộ Chi Minh, nàng ôn nhu cười, "Tiểu Ly Chu, ngươi gầy rồi, phải ngoan ngoãn ăn cơm, chăm sóc bản thân thật tốt, chuyện trong cung cứ giao cho ta đi, ngươi yên tâm đi."
Sau khi Mộ Chi Minh rời đi, Quý Phi nương nương gọi Tiểu Nhạn đến, hỏi ả: "Phi tử nào hầu bệnh sau ta?"
"Hồi nương nương." Tiểu Nhạn nói, "Là Đức Phi nương nương."
Quý Phi nương nương: "Sau Đức Phi tỷ là ai?"
Tiểu Nhạn: "Là Hoàng Hậu."
Thần sắc Quý Phi nương nương khẽ thay đổi, ánh mắt như lóe lên, rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, nàng nói với Tiểu Nhạn: "Ngươi lấy lý do ta nhức đầu, cho triệu Khuông đại phu tới Phượng Nghi Cung một chuyến."
Tiểu Nhạn gật đầu một cái, lập tức đi làm.
Lúc Mộ Chi Minh rời khỏi cung trở lại Hầu phủ, bởi vì quá mức mệt mỏi, nên đã chợp mắt ngủ trên xe ngựa.
Mãi đến khi dừng trước phủ, Văn Hạc Âm nhẹ nhàng lay y tỉnh: "Thiếu gia, thiếu gia."
"Hửm?" Mộ Chi Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Văn Hạc Âm: "Đến Hầu phủ rồi."
"Được." Mộ Chi Minh xoa mắt, cùng Văn Hạc Âm xuống xe ngựa.
Văn Hạc Âm lo âu nói: "Thiếu gia, nếu ngươi không khỏe thì nghỉ ngơi một lúc đi."
Cậu vừa dứt lời, nô bộc trong phủ vội vàng hốt hoảng chạy tới: "Hầu gia, Hiền Vương điện hạ tới, đang chờ ngài ở sảnh."
"Ta đi ngay." Mộ Chi Minh chớp mắt tỉnh táo, bước chân vội vã.
Y vừa tới sảnh phủ đệ đã thấy Phó Tế An.
"Mộ ca ca." Phó Tế An thấy y, vội vàng hỏi, "Gặp được mẫu phi ta không? Đã đưa thuốc cho người chưa?"
"Ừm." Mộ Chi Minh gật đầu một cái, "Quý Phi nương nương băng tuyết thông minh, nhất định có biện pháp cứu tỉnh Hoàng thượng."
Phó Tế An gật đầu một cái, nét lo âu trên mặt không giảm một chút nào, cậu ta dè dặt nhìn Mộ Chi Minh, vẻ mặt khó xử như có lời khó nói.
Mộ Chi Minh liếc mắt một cái đã phát hiện Phó Tế An không đúng: "Xảy ra chuyện gì?"
"Mộ ca ca, huynh ngồi xuống trước." Pó Tế An nói, "Ta sẽ nói với huynh."
Mộ Chi Minh làm sao đồng ý ngồi xuống, thần sắc kinh hoàng bước lên trước một bước: "Cố tướng quân xảy ra chuyện gì sao?"
Phó Tế An thở dài, cậu ta nói: "Mộ ca ca, ta nhận được mật thư, nói Thái tử Phó Khải đã quyết định mười ngày sau sẽ treo cổ Cố tướng quân trong lao ngục Đại Lý Tự, hắn sợ có người gây chuyện cướp ngục cho nên muốn gϊếŧ chết trước sau đó tỏ rõ."
Mộ Chi Minh nghe vậy thân thể hơi lắc lư, thất thần không ngừng lập lại: "Cái gì... Mười ngày... Chỉ có mười ngày..."
Phó Tế An vội vã đỡ y: "Mộ ca ca, huynh đừng lo lắng, nói không chừng trong vòng mười ngày, phụ hoàng sẽ uống thuốc giải mà không hôn mê nữa, sau khi người tỉnh nhất định sẽ chủ trì công đạo cho Cố tướng quân."
"Không được..." Mộ Chi Minh lắc đầu, "Ta không thể đánh cược, ta không thể lấy tính mạng Hách Viêm đi đánh cược... A Âm, A Âm."
Sau khi nghe tiếng gọi Văn Hạc Âm vội vàng chạy vào sảnh: "Thiếu gia kêu ta?"
Mộ Chi Minh đè xuống hốt hoảng trong lòng, giọng điệu kiên định nói: "Chuẩn bị xe ngựa, hai ngày này chúng ta có rất nhiều nơi phải đi."
Ba ngày sau, phủ Túc Vương, hồ nước kết băng mỏng, lan can phủ tuyết trắng, Phó Nghệ khoác chiếc áo choàng màu mực, ngồi một mình ở gác mái nhà thủy tạ uống trà.
Một ám hầu đi lên lầu hai, quỳ một chân trên đất hành lễ, sau đó đi tới bên người Phó Nghệ, dán vào lỗ tai gã nói cái gì đó.
Tay bưng trà tới mép của Phó Nghệ ngừng một chút, ngước mắt hỏi: "Y thật sự đến từng phủ một cầu cứu?"
Ám hầu gật đầu một cái: "Vâng, ngày hôm qua bởi vì Ngự sử đại phu Tống đại nhân cự tuyệt gặp y mà y đã quỳ trước mưa tuyết hai canh giờ."
Phó Nghệ buông xuống ly trà trong tay xuống, như có điều suy nghĩ, một lúc lâu sau hỏi: "Thái tử không biết chuyện này ư?"
Ám hầu lắc đầu một cái: "Y làm việc cẩn thận, nếu không phải ngày hôm qua quỳ dưới tuyết thì có lẽ chúng ta cũng không biết chuyện này, huống chi mọi tin tức truyền vào cung, đều bị các huynh đệ theo dõi."
"Vậy thì tốt." Phó Nghệ hài lòng gật đầu một cái, không nhanh không chậm uống trà nóng, "Hiện tại ta cảm thấy rất tò mò, chẳng lẽ y không biết chỉ cần Thái tử còn giám quốc, thì dù cho Cố Hách Viêm có thể sống cũng chỉ là dân thường, hiện tại y cũng là tượng Phật qua sống khó bảo vệ mình, vì sao lại muốn hạ mình, mất công cứu Cố Hách Viêm như vậy chứ?"
Đúng lúc này, có nô bộc đi nhanh lên gác mái, lạy đất hành lễ: "Vương gia, Tuyên Ninh hầu cầu kiến."
"Ồ?" Phó Nghệ nhướng mày, "Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, mời y lên đây."
"Vâng." Nô bộc cúi người lui xuống.
Ám hầu cũng hành lễ rồi biến mất ở cuối thang lầu.
Một lát sau, nô bộc dẫn Mộ Chi Minh tới gác mái nhà thủy tạ, sau đó hành lễ cáo lui.
Nhất thời, gác mai chỉ còn lại hai người Mộ Chi Minh và Phó Nghệ.
"Ly Chu." Thần sắc Phó Nghệ không chút gợn sóng, ý cười ôn hòa, tựa như đang đắp một chiếc mặt nạ, "Sao lại đột nhiên tới tìm ta? Nào, ngồi đối diện ta, ta tự tay pha trà cho ngươi, đây chính là Quân Sơn ngân châm tốt nhất, ngươi không thể bỏ lỡ."
Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, đi tới ba bước trước mặt Phó Nghệ, chợt vén ngoại bào một cái, hai đầu gối quỳ thật mạnh xuống đất.
Tay cầm bình trà của Phó Nghệ ngừng một lát, sau đó chậm rãi buông xuống, gã nhìn Mộ Chi Minh: "Ly Chu, ngươi đang làm gì vậy?"
Những ngày qua Mộ Chi Minh nói rất nhiều lời, giọng cũng đã khàn đặc, y nói: "Túc Vương điện hạ, cầu xin ngươi giúp ta cứu Cố tướng quân."
Phó Nghệ nói: "Giữa ngươi ta, cần gì như vậy?" Tuy gã nói như vậy, nhưng vẫn không đứng lên đỡ Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh không vòng vo với gã, dứt khoác nói: "Bởi vì nếu Cố tướng quân bỏ mạng thì sẽ rất có lợi cho ngươi."
Nghe vậy, nụ cười của Phó Nghệ phai nhạt một ít, gã nói: "Ly Chu, ngươi thật sự rất thông minh."
Vừa nói gã vừa đứng lên, đi tới trước mặt Mộ Chi Minh ngồi xuống, sau đó đưa tay đè lại nơi đầu gối không chạm đất của y, năm ngón tay từ từ dùng sức.
Đầu gối của Mộ Chi Minh đã sưng đỏ ứ máu, quỳ xuống đất vốn rất miễn cưỡng, Phó Nghệ làm như vậy khiến y đau đến mức cả người run lên, cắn chặt răng mới không phát ra âm thanh.
Phó Nghệ thu tay về đứng lên, thở dài nói: "Nghe nói ngươi quỳ xuống cầu xin, đúng là thật, Ly Chu, ngươi có mưu đồ gì?"
Mộ Chi Minh nuốt đau đớn vào, thấp giọng nói: "Túc Vương điện hạ, chỉ cần ngươi chịu giúp ta cứu Cố tướng quân, cái gì ta cũng sẵn sàng làm."