Edit: Hạ Vy
______
Chương : Hắn chính là thẹn thùng.
Trời đất quay cuồng, cát phủ đầy người, Mộ Chi Minh lăn lộn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại được, y đột nhiên ho khan một trận, gắng gượng muốn đứng dậy, nào ngờ cổ tay trái lại truyền lên cảm giác đau đến thấu xương.
Bên tai vẫn là tiếng gió gào thét, tiếng ngựa hí đau đớn đến tê tâm liệt phế cùng tiếng gầm gừ trầm thấp của dã lang trong cổ họng.
Mộ Chi Minh nín thở ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh trăng sáng, con ngựa của y giãy dụa trên mặt đất, bị bốn con sói không chút thương tiếc mà cắn xé máu thịt. Văn Hạc Âm bên kia cũng không kém cạnh gì, cậu cầm chủy thủ trong tay đánh nhau với hai con sói sám, còn không lo nổi cho bản thân chu toàn.
Đột nhiên lúc này, Mộ Chi Minh ngửi được một mùi hôi tanh ghê tởm, y quay đầu nhìn lại, cả người ngay lập tức sợ hãi đến mức máu như chảy ngược, lạnh như băng. Cách y chưa đầy mười thước có một con sói ánh mắt hiện lên màu xanh sáng chói nhìn y như hổ rình mồi.
Trong phút chốc, âm thanh bốn phía dần dần bị mai một, Mộ Chi Minh lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của bản thân và nhịp tim gần như đánh vỡ cả lồng ngực, y nhìn nước bọc trào ra từ hàm răng sắc nhọn của con sói kia, nhìn nó dồn lực về chân trước của mình, hơi cúi người xuống, lao về phía bản thân với tốc độ cực nhanh.
Mộ Chi Minh đột nhiên nhắm mắt, chờ đợi cơn đau sắp sửa ập đến, y có thể cảm nhận được móng vuốt của con sói kia cách y chưa tới một tấc, khiến cho lông tơ của y không kìm được mà dựng ngược cả lên, nhưng ngay sau đó, bên tai của Mộ Chi Minh đột nhiên truyền đến âm thanh của lưỡi dao sắc bén xuyên qua không gian và tiếng ngã oanh trên bờ cát của con sói hung ác.
Tìm được đường sống từ chỗ chết, tay chân Mộ Chi Minh lạnh ngắt, y hoảng hốt mở mắt ra thì nhìn thấy đôi mắt của con dã thú kia bị một mũi tên sắt nhọn xuyên qua, sau đó lại không biết từ đâu bay tới thêm một mũi tên nữa, hung hăng mà đâm vào lồng ngực, khiến nó dính chặt trên bờ cát không thể nhúc nhích nửa phần. Lúc này Mộ Chi Minh đột nhiên nhận ra cái gì đó mà quay đầu nhìn lại.
Núi non trùng trùng điệp điệp, hoang vu vô tận, đèn đuốc sáng không thua ánh trăng, thanh niên bạch y cưỡi ngựa giương cung, bắn mũi tên cứu y một mạng.
Sau khi bắn chết một con sói bên cạnh Mộ Chi Minh xong, Cố Hách Viêm bình tĩnh mà giương cung lần nữa, mũi tên vững vàng cắm vào đôi mắt của con sói đang dây dưa với Văn Hạc Âm khiến nó gào thét rêи ɾỉ, sói đầu đàn bị gϊếŧ, những con sói kia cũng chỉ đành ngậm lấy thức ăn, sôi nổi rời đi.
"Thiếu gia." Văn Hạc Âm rối loạn chạy tới, nâng Mộ Chi Minh lên, "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, A Âm, ngươi thì sao? Có bị thương không?" Trên người Mộ Chi Minh dính đầy cát, mặt xám mày tro lảo đảo hai bước mới đứng dậy được.
Văn Hạc Âm vuốt lồng ngực mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Ta không có bị thương, còn tốt, còn tốt, làm ta sợ muốn chết."
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Cố Hách Viêm ở phía xa không kịp dừng xích mã đã nhảy xuống, nhanh chóng đi về phía hai người họ. Ánh mắt hắn cố định ở trên người Mộ Chi Minh, quan sát cẩn thận y từ trên xuống dưới, xem y có bị thương hay không.
"Hách Viêm, đa tạ ân cứu mạng, ta... A..." Mộ Chi Minh muốn chấp tay hành lễ nói lời cảm ơn, nào ngờ vừa nhấc cánh tay trái lên, cảm giác đau đớn đột nhiên truyền đến khiến mồ hôi lạnh của y không kìm được mà chảy ròng ròng.
Cố Hách Viêm nhíu mày, huýt vang một tiếng, xích mã thuần thục chạy đến dừng lại bên cạnh hắn.
"Ngựa của ngươi còn sống không?" Cố Hách Viêm hỏi Văn Hạc Âm.
"Còn sống, có thể chạy." Văn Hạc Âm đáp.
"Được, ngựa ta nhanh, ta đưa y về quân doanh trước, ngươi đuổi theo phía sau." Cố Hách Viêm vừa dứt lời không kịp chờ cậu phản ứng đã ôm lấy eo của Mộ Chi Minh, bế y lên lưng ngựa, sau đó bản thân mới nhảy lên, bảo vệ Mộ Chi Minh ở trong ngực, nắm chặt dây cương mà chạy nhanh về phía quân doanh của Dung Diễm Quân.
Mặc dù Mộ Chi Minh vừa trải qua một tình huống hết sức nguy hiểm, nhưng hiện giờ y đã thoát khỏi cái chết cho nên tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, y nắm chặt yên ngựa bằng cánh tay không bị thương, mở miệng nói: "Hách Viêm, ngươi lại cứu ta một mạng, cảm ơn ngươi, ơn lớn không có gì báo đáp."
Cố Hách Viêm không trả lời, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, trong miệng "giá" một tiếng.
Mộ Chi Minh cũng không nhụt chí, tiếp tục nói với hắn: "Chỉ là, Hách Viêm, vì sao ngươi lại ở đây?"
Cố Hách Viêm im lặng một lúc lâu mới nói: "Quá muộn mà ngươi chưa về quân doanh."
Mộ Chi Minh hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn hắn: "Cho nên ngươi mới một mình ra ngoài tìm bọn ta sao?"
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn vẫn im lặng không nói gì giống như mọi khi, chỉ là sâu trong đôi mắt đã toàn là sự cằn cõi, hoang vu.
Nếu là trước kia, Mộ Chi Minh nhất định sẽ im lặng không nói nữa, nhưng hôm nay y lại không muốn như vậy, y muốn hỏi cho ra lẽ: "Hách Viêm, có phải ngươi lo lắng ta về muộn sẽ xảy ra chuyện không?"
Cố Hách Viêm: "... Sắp tới quân doanh rồi."
Mộ Chi Minh: "Ngươi không trả lời câu hỏi của ta."
Mộ Chi Minh: "Phải không? Ngươi lo lắng cho ta à? Phải không, phải không, phải không?" Y hiện tại đã không còn nửa điểm lễ nghi của một công tử trâm anh, ồn ào không ngừng, cũng vì thế mà có lẽ gió không thích y nói quá nhiều, cho nên đã thổi một hơi thẳng vào trong miệng y, khiến cho y phải che miệng cúi đầu ho khan một trận.
Cố Hách Viêm nhíu mày: "Gió lớn, đừng nói chuyện."
Mộ Chi Minh: "Ta không... Khụ khụ, nếu ngươi không trả lời ta, ta sẽ tiếp tục hỏi, khụ khụ, Hách Viêm, có phải ngươi lo lắng không..."
"Phải!" Cố Hách Viêm buột miệng thốt ra, nói xong ngay cả hắn cũng sững sốt, qua một lúc lâu mới nói tiếp, "... Là ta, ngươi đừng nói chuyện."
Mộ Chi Minh: "...!"
Y im lặng an tĩnh mà kéo ống tay áo lên che mặt tránh gió cát, sau đó không kìm được mà mím môi cười, trong lòng đột nhiên có một cảm giác an tâm không rõ truyền đến, nhưng một lúc sau lại bắt đầu rầu rĩ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ sau này, khi muốn nói chuyện với Cố Hách Viêm, phải có một hạt cát bay vào miệng sao?
Xích mã phi nhanh mấy chục dặm chạy về quân doanh Dung Diễm Quân, Cố Hách Viêm không nghĩ ngợi nhiều trực tiếp cưỡi ngựa đến trước doanh trướng của Hạ Thiên Vô, khiến cho ánh mắt của các tướng sĩ kích động không thôi.
Trong doanh trướng không có người khác, không có chiến tranh sẽ không có thương vong, quân doanh của Hạ Thiên Vô ngày thường cũng chỉ có mấy tướng sĩ đau đầu nhức óc ghé thăm, cho nên lúc này hắn cũng nhàn rỗi không có việc gì, nhìn thấy Cố Hách Viêm dẫn Mộ Chi Minh đi vào, Hạ Thiên Vô lập tức đứng lên hành lễ, dò hỏi có chuyện gì.
"Y bị thương." Cố Hách Viêm lời ít ý nhiều.
Hạ Thiên Vô nhìn Mộ Chi Minh: "Mộ đại nhân thương thế ra sao?"
Mộ Chi Minh nói: "Gặp phải bầy sói, ngã từ trên ngựa xuống."
"Cái gì!" Hạ Thiên Vô kinh ngạc, "Mộ đại nhân, ngươi bị sói cắn sao?"
Mộ Chi Minh: "Không có, chỉ là tay trái không nhấc lên được."
Hạ Thiên Vô mời Mộ Chi Minh ngồi trên ghế có trải chăn nỉ mềm mại, nâng cánh tay trái y lên xem, chỗ bị thương ở cổ tay sưng to phiếm hồng, hơi mất tự nhiên mà cong qua, Hạ Thiên Vô nhìn thấy bèn duỗi tay ấn một cái.
Mộ Chi Minh hít hà một hơi, cắn chặt răng, tay phải nắm chặt quyền chịu đựng cơn đau.
Cố Hách Viêm nhíu mày: "Nhẹ chút."
Hạ Thiên Vô nhanh chóng thu tay lại, nói: "Mộ đại nhân, tay ngươi bị trật khớp, may mắn không quá nghiêm trọng, ta bó xương cho ngươi, sau đó lấy tấm gỗ cố định, dưỡng mấy ngày là tốt thôi."
"Làm phiền rồi." Mộ Chi Minh gật đầu cảm ơn.
"Chuyện này cũng không mệt nhọc, chỉ là..." Hạ Thiên Vô cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Cố Hách Viêm, "Bó xương rất đau."
Cố Hách Viêm: "..."
"Không sao, ta có thể chịu được." Mộ Chi Minh hít vào một hơi thật sau, "Đại phu, ngài làm đi."
Hạ Thiên Vô tiếp tục nhìn sắc mặt của Cố Hách Viêm, mãi đến khi thấy hắn gật đầu mới nói: "Được, vậy ta bắt đầu đây."
Hạ Thiên Vô một lần nữa nâng cánh tay Mộ Chi Min lên, bàn tay càng lúc càng sưng tấy, hắn cầm một lúc tựa như tìm chỗ khớp để dùng sức, nhưng mà đã nửa ngày rồi mà không động thủ khiến cho cơ bắp cánh tay của Mộ Chi Minh vì khẩn trương mà căng chặt không thôi.
"Tướng quân." Hạ Thiên Vô đột nhiên mở miệng gọi, "Ngươi nói chuyện với Mộ đại nhân đi, y lo lắng như vậy, một khi ta dùng sức, y chắc chắn sẽ vô thức mà giãy giụa. Nếu lúc giãy giụa mà trúng đến xương cốt thì không tốt."
"..." Cố Hách Viêm lắp bắp mà mở miệng, "... Ngươi... Ta..."
Mộ Chi Minh dở khóc dở cười nói: "Hạ đại phu, ngài đừng làm khó Tướng quân của mình."
"Vậy thế này đi." Hạ Thiên Vô nảy sinh một ý nói, "Cố tướng quân, ngươi ôm Mộ đại nhân đi, khống chế nửa thân trên của y khiến y đừng lộn xộn."
Cố Hách Viêm: "..."
Hạ Thiên Vô: "Cố tướng quân?"
"... Đã biết." Cố Hách Viêm quỳ một gối xuống bằng với độ cao của Mộ Chi Minh, ánh mắt chần chừ mà nhìn y.
Mộ Chi Minh cong môi cười nhạt, vươn tay phải về phía hắn.
Cố Hách Viêm lúc này mới hoàn toàn không có gì vướng bận mà ôm Mộ Chi Minh vào trong lồng ngực, ôm chặt chỗ không bị thương ở cánh tay trái, tránh tường hợp y đau đớn rút tay về.
Hạ Thiên Vô tiếp tục nắm cổ tay Mộ Chi Minh, cảm thấy Mộ Chi Minh dần dần thả lỏng sau khi được Cố Hách Viêm ôm vào, Hạ đại phu nói: "Đúng rồi, Mộ đại nhân, nghe nói ngươi đã đính hôn với Cố tướng quân, chuyện này thật sao?"
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh: "Là thật... A!"
Ngay khi y còn định trả lời, cổ tay đột nhiên truyền đến cơn đau không thể nhịn được, cho nên y đột nhiên hét lên một tiếng, cả người run rẩy không ngừng, cánh tay ban nãy vốn còn ở phía sau của Cố Hách Viêm đột nhiên vòng lên nắm lấy phần lưng của y.
Cố Hách Viêm nhanh chóng ôm chặt y, trong ánh mắt đều là sự đau lòng không thể áp chế.
"Được rồi, được rồi." Hạ Thiên Vô buông cánh tay của Mộ Chi Minh ra, "Như vậy đã vặn trở về."
Cố Hách Viêm nghe được câu nói này đột nhiên buông Mộ Chi Minh ra, lùi về sau nửa bước.
Mộ Chi Minh hít vào thở ra một hơi mới dần hồi phục tinh thần lại, cơn đau kịch liệt trong phút chốc biến mất, chỉ còn chỗ cổ tay tê mỏi, y bất đắc dĩ nói: "Đa tạ Hạ đại phu, chỉ là nếu có lẩn sau, xin ngài hãy báo trước, nếu không ta lại hét lên như vậy, thật quá mất mặt."
Hạ Thiên Vô lấy hai tấm ván gỗ và băng gạc giúp Mộ Chi Minh cố định cổ tay lại, nói: "Không mất mặt, ta giúp người khác bó xương nhiều năm như vậy rồi, ta vặn một cái kêu một tiếng, vặn hai cái kêu hai tiếng."
Mộ Chi Minh cong mắt cười nói: "Thật sao?"
Hạ Thiên Vô: "Thật, sao lại không thật, trước kia những người đó còn là đám tướng sĩ dám lên sa trường, còn ngươi chỉ là tiểu công tử ở Kinh thành, hét một tiếng thì có sao đâu? Được rồi, Mộ đại nhân, ngươi cởi y phục cho ta nhìn một chút, ngươi té ngã trên người chắc chắn cũng sẽ có vết bầm, trầy da, phải sức một chút thuốc mới được."
"Được." Mộ Chi Minh gật đầu, duỗi tay cởi bỏ thắt lưng.
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn xoay người lại, lạnh giọng nói: "Nếu không có chuyện gì, vậy thì ta đi trước."
"Hách Viêm, ngươi đi đâu?" Mộ Chi Minh gọi hắn.
Sắc mặt Cố Hách Viêm sầm lại: "Quân vụ nặng nề."
Mộ Chi Minh thấy hắn như vậy, trong lòng hoảng loạn bất an: "Hôm nay cảm ơn ngươi, thật sự làm phiền ngươi quá, sau này ban đêm, ta sẽ không tự tiện rời khỏi quân doanh."
Cố Hách Viêm lạnh như băng mà "Ừm" một tiếng, vén rèm rời khỏi doanh trướng.
Gương mặt Mộ Chi Minh lộ rõ vẻ mất mát, y cúi đầu tiếp tục cởi bỏ y phục, Hạ Thiên Vô cầm thuốc mỡ tan máu bầm đi lại, vui vẻ hớn hở mà nhìn Mộ Chi Minh nói: "Lần đầu tiên thấy Tướng quân của chúng ta thẹn thùng như vậy!"
Mộ Chi Minh nghe vậy ngẩn ra, không thể tin tưởng mà chớp mắt: "... Cái gì? Thẹn thùng?"
"Đúng vậy." Hạ Thiên Vô chắc chắn gật đầu.
Mộ Chi Minh: "Hạ đại phu, ngài đang nói đùa phải không, Tướng quân vừa rồi có chỗ nào giống thẹn thùng chứ."
Hạ Thiên Vô: "Không giống? Làm sao, ngươi còn trông cậy Cố tướng quân thẹn thùng cho ngươi thấy à?"
Mộ Chi Minh nghĩ một chút bèn sặc sụa ho hai tiếng: "Cũng không phải như vậy... chỉ là cảm thấy hình như hắn rất tức giận."
Thậm chí Mộ Chi Minh còn nghĩ rằng, là do y làm chậm trễ thời gian xử lý quân vụ của hắn, cho nên mới cảm thấy hắn tức giận.
Hạ Thiên Vô dán thuốc lên cánh tay bầm tím của Mộ Chi Minh: "Mộ đại nhân, vừa rồi ngươi không thấy gì sao?"
"Thấy gì?"
"Vành tai của tướng quân đều đỏ hết rồi!"
_____
Đủ ngọt chưa các bác :)) Mấy chương sau dài ơi là dài, khó edit ơi là khó edit, khóc ròng :((