An Thiên dìu Đỗ Minh vào bồn tắm, do anh ta đã uống say nên cậu cũng chẳng dám để Đỗ Minh tắm mà chỉ nhẹ nhàng mang đồ để thay.
"Đỗ Minh, anh muốn tự cởi hay là em giúp anh cởi?" An Thiên hai tay chống nạnh, đứng nhìn người trong bồn tắm, cái dáng vẻ chẳng thể nào thấy của một tổng tài khi ở công ty, tóc tai rối loạn, khuôn mặt cười ngờ nghệch, vô tri, quần áo thì xốc xếch.
"A Thiên, thay đồ cho anh, nhanh lên anh còn phải ôm em ngủ.
" Đỗ Minh miệng tuy nói nhưng mắt vẫn mở chưa lên.
An Thiên thoáng chút sừng người, cậu nhỏ giọng.
"Tề Nam.
"
"Hửm.
"
An Thiên có chút choáng váng, Đỗ Minh vẫn chưa nhận ra điều gì vẫn cứ gọi cậu đến thay đồ.
"Đỗ Minh là Tề Nam?" An Thiên tay cầm khăn, đứng nhìn người trong bồn tắm, không phải An Thiên không có hoài nghi, Đỗ Minh xuất viện khi bị Mẹ Kế kia ra tay thì cậu đã ngờ ngợ.
An Thiên cũng vờ như không có gì, cởi áo, lau người cho Đỗ Minh rồi giúp anh mặc một bộ đồ mới rồi kè anh ta ra giường, Đỗ Minh của hiện tại đã bất tỉnh nhân sự, cậu sắp thế nào anh ta thế ấy, cậu đắp chăn cho anh chỉ một chút đã nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của Đỗ Minh.
Hôm nay là mười bảy, trăng vẫn còn tròn và sáng lắp lánh, An Thiên ngồi cạnh cửa sổ cậu thở dài một tiếng, Đỗ Minh từ khi trở về từ bệnh viện đã rất tốt với cậu, lúc đó An Thiên còn nghĩ là mình đã cảm hóa được trái tim sắt đá của anh ta nhưng khi sâu chuỗi lại dường như là cậu tự đề cao mình rồi.
"Cái dáng vẻ đó, cái nhếch mài coi thường người ta đó, dáng vẻ say xỉn lúc nảy rồi bảo mình thay đồ cho anh ta còn ai ngoài Tề Nam nữa chứ, làm vợ chồng bao nhiêu năm thói quen ấy năm ngay trước mắt mà mình không hề nhận ra, mình thật ngốc, bị anh ta lừa từ kiếp trước đến hẳn kiếp này vẫn là bị anh ta lừa, tai nạn hôm đó có lẽ anh ta cũng đã đến thế giới này, nhưng tại sao là hình dạng của Đỗ Minh kia chứ, hay thật ra anh ta đã là Đỗ Minh của mười năm về trước, mình trở lại năm mười sáu tuổi thì anh ta sống lại với dáng vẻ sơ sinh hay Đỗ Minh của năm mười lăm tuổi cũng không lạ.
"
"Vậy còn Tề Nam của hiện tại.
" An Thiên vò tóc với tâm trạng rối bời, mọi chuyện cứ lộn xộn cả lên, cậu quay sang nhìn Đỗ Minh đang ngủ say, chẳng biết nên thương hay là hận, chuyện của đời trước cậu đã sớm không quan tâm nữa, đoạn tình cảm với Tề Nam năm ấy là tình yêu, tình cảm vợ chồng, nhưng anh ta đã chọn người bạn thanh mai trúc mã đó, cậu chỉ còn cách ra đi nhưng chưa gì đã xảy ra tai nạn.
"Tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế, không phải việc anh sống lại đầu tiên là tìm đến thanh mai trúc mã của mình hay sao?" An Thiên có hàng vạn câu hỏi muốn hỏi nhưng chẳng dám, hóa ra vụ tai nạn năm đó cả anh và cậu điều trọng sinh về thế giới này nhưng Tề Nam lại là Đỗ Minh, cậu không biết mình và Tề Nam của kiếp trước đã ra sao, có phải đã xanh cỏ hay như trong phim hôn mê bất tĩnh nhiều năm hay không.
An Thiên lại sợ, cậu sợ mọi chuyện rồi sẽ như đời trước, chẳng phải chuyện cậu được ông trời cho sống lại là một cơ hội lớn hay sao, làm sao mà cậu cứ vướng phải Tề Nam mãi thế, có phải kết cục của cậu là lại nhìn người ta hạnh phúc còn bản thân mình hồn bay phách tán chẳng còn gì nữa.
An Thiên cứ ngồi thế rồi ngủ thiếp trên bàn lúc nào không hay, đánh thức cậu lúc sớm mai là chiếc chăng ấm mà Đỗ Minh đắp cho cậu, có lẽ anh cũng có câu hỏi là tại sao cậu lại ngủ trên bàn như thế.
An Thiên cảnh giác mà tỉnh giấc, nhìn thẳng khuôn mặt của Đỗ Minh với dáng vẻ nghi hoặc cùng chút sợ hãi.
"Em sao vậy?" Đỗ Minh đầu vẫn còn ong ong nên động tác có phần chậm chạp ngồi lại bên giường đối diện cậu, định vén phần tóc mái đang rủ xuống của cậu thì An Thiên lùi về sau, tránh né tay của anh.
"Anh rốt cuộc là ai?" An Thiên nói với chất giọng rung rung, cậu vừa mong anh ta là Đỗ Minh vừa mong chuyện mình nghĩ đêm qua chỉ là ác mộng do tự mình tưởng tượng.
Đỗ Minh nhìn cậu một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
"Đỗ Minh.
"
"Không phải, anh chính là Tề Nam.
" An Thiên thẳng thắng nói với anh ta.
"Em nhìn xem, dáng vẻ của anh chính là Đỗ Minh, không hề có gì liên quan đến Tề Nam cả, anh là Đỗ Minh là người yêu hiện tại của em.
" Đỗ Minh tay siết chặc kiềm chế cảm xúc.
"Anh là Tề Nam, anh có thể lừa dối người khác nhưng tại sao không buông tha cho tôi, hết lần này đến lần khác, kiếp trước cũng vậy kiếp này cũng vậy kia chứ.
" An Thiên nước mắt lưng tròng, cậu nghĩ cuộc đời mình đã dọn đường rất tốt nhưng cậu lại sớm ở bên cạnh Tề Nam như thế, yêu một lần nữa nhưng trước sau vẫn cứ là Tề Nam người đã phản bội cậu.
"Anh không hề lừa dối em, anh của hiện tại chẳng còn dính gì đến Tề Nam cả, tai nạn xe năm đó anh ta đã không còn trên thế gian rồi.
" giọng điệu của Đỗ Minh cũng đã rung rung.
"Anh nói láo, sao anh không thừa nhận, làm sao anh biết Tề Nam đã không còn kia chứ?" Cậu hét vào mặt của anh.
Đỗ Minh tiến đến gần cậu, hai tay nắm lấy bả vai của cậu mà nắm chặc.
"Anh xin em, Tề Nam tệ hại năm đó đã không còn trên thế gian này nữa, hiện tại có Đỗ Minh là người cùng em trên quảng đời còn lại.
"
"Tôi không cần, anh là người lừa gạt, anh đi mà tìm thanh mai trúc mã của anh.
" An Thiên muốn thoát ra nhưng Đỗ Minh đã ôm trọn cậu vào lòng.
"Tề Nam thật sự đã chết rồi, chính anh đã cho hắn uống hai mươi viên thuốc an thần, chính tay anh đã giết Tề Nam đó để trả thù cho em rồi, còn nữa anh không hề phản bội em.
" Đỗ Minh hét lớn mà ôm cậu thật chặt.
"Anh điên rồi, sao có thể, buông tôi ra, tôi phải rời khỏi nơi này.
" An Thiên cố vùng ra khỏi anh ta nhưng sức cậu lại không thể đấu lại Đỗ Minh, làm sao mà Tề Nam lại chính tay giết anh ta kia chứ.
"A Thiên, anh xin em, đừng như vậy nữa, chúng ta cứ như hiện tại không phải rất tốt hay sao, anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta bình bình yên yên bên nhau như thế không phải ý em cũng thế sao?"
"Sao tôi có thể chứ, ông trời cho tôi sống lại không phải để lại dẫm lên vết xe đổ đó".
"Ông trời cũng cho anh một cơ hội nữa để yêu em, A Thiên, anh biết đời trước anh là một người tồi tệ nhưng em tin anh, anh không hề phản bội em, Diệp Thanh là bạn tốt là người đã cứu mạng anh, anh mang ơn cậu ấy, cũng từng yêu cậu ấy nhưng đó là chuyện của quá khứ, từ khi gặp em đến cưới em về làm vợ, anh chưa từng làm chuyện gì quá phận.
"
"Tôi mà lại tin anh lần nữa, mau buông tôi ra.
" An Thiên hét đến khàng giọng, cố gắng dùng chút sức lực của mình mà đấu tranh.
"Em bình tỉnh lại, anh của hiện tại chẳng còn là Tề Nam nữa, anh là Đỗ Minh, hình hài và trái tim này là Đỗ Minh, một người luôn hướng về em.
"
An Thiên đã yêu Đỗ Minh nhưng Đỗ Minh lại là Tề Nam, cậu vừa yêu vừa hận con người trước mặt này, chỉ muốn ra khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt.
An Thiên cắn vào bả vai của Đỗ Minh, anh giật mình nới lỏng vòng tay, chỉ chờ có thế cậu hất anh ta sang một bên rồi nhanh chân chạy đến cửa, nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này Đỗ Minh chỉ cần bước vài bước là tóm gọn cậu với thân thể một mét chín.
Đỗ Minh kéo hai tay An Thiên lên trên cửa, dùng thân thể của mình áp sát cơ thể An Thiên.
"Em của hiện tại, một bước cũng không được rời khỏi anh.
" nói rồi Đỗ Minh đặt nụ hôn lên môi An Thiên mà thô bạo chiếm đoạt, cắn đến môi cậu đỏ ửng rồi một tay anh ta khóa hai tay của cậu, tay còn lại giựt bung hàng cúc áo của cầu rồi hôn xuống cổ, lên ngực cậu, An Thiên gào thét cầu xinh anh ta buông tay nhưng lực đạo anh ta ngày một mạnh, đầu của cậu bị anh ta cắn đến gớm máu, trên cổ cũng cảm nhận được nhưng dấu tích mà anh ta để lại.
Đỗ Minh ôm An Thiên, cùng cậu ngã xuống giường, rồi nhanh tay xé toạc chiếc áo trên người cậu, An Thiên chống trả, chưởi bới nhưng không hề anh làm anh ta chậm lại.
"Anh điên rồi.
.
Đỗ Minh tôi xin anh, tha cho tôi đi, chúng ta không có kết quả đâu.
" An Thiên vừa cầu xin vừa cố gắng dùng tay đẩy đầu Đỗ Minh ra, nước mắt cậu rã ứa ra ước một mảng gối, cậu sống lại đã để sữa chữa lỗi lầm chứ không phải rơi vào tình cảm với Tề Nam một lần nữa.
"Kiếp này, nhất định sẽ có kết quả tốt.
" nói rồi Đỗ Minh cuối xuống chiếm đoạt cơ thể này của cậu, chẳng cần phải đợi năm tuổi gì cả, An Thiên điều phải là người của anh, cứ thế Đỗ Minh thô bạo mà cưỡng đoạt cậu, một cậu trai trẻ hiện tại chỉ mới mười bảy tuổi.
.