Đảo này không lớn, thế nhưng không phải một sớm một chiều là có thể lục soát hết cả đảo. Qua bốn ngày, bọn họ rốt cuộc cũng hoàn tất tra xét cả hòn đảo.
“Hiện tại có thể xác định, phía bắc cùng phía nam năng lượng dao động mạnh nhất, còn trung gian nam bắc năng lượng gần như bằng .” Người nói là nhân viên kỹ thuật của Vọng Thủy thành, tên là Vương Minh, máy năng lượng cảm ứng chính là do người này phát minh ra. Cũng vì như thế, hành động lần này mới được đi theo, không có ai hiểu rõ máy cảm ứng năng lượng hơn người này.
Trầm mặc một chút, Việt Kha hỏi, “Có biết lý do cho hiện tượng đó không?”
Vương Minh cười một thoáng, nói, “Tình huống như vậy xảy ra có lẽ là bởi vì trên đảo có hai loại năng lượng, chúng phân bố khắp nơi hai phía nam bắc, mà trung gian nam bắc không có năng lượng phản ứng, vậy hai loại năng lượng này là đối nghịch, triệt tiêu lẫn nhau, đạt tới cân bằng! Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi.”
Hai loại năng lượng?
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Phải biết chỉ một loại năng lượng đã đủ để làm người ta đổ xô đến, mà hiện tại lại có hai, tin tức này nếu như bị tiết lộ ra ngoài, có thể tưởng tượng, thế nhân chỉ sợ sẽ điên cuồng xông đến đảo nhỏ này.
Việt Kha nâng mắt lên thấy đoàn người thần sắc Vọng Thủy thành có chút ảo não, tự tiếu phi tiếu nói, “Hiện tại chúng ta có hai lựa chọn, một là cùng nhau tìm kiếm năng lượng, một là tách ra tìm kiếm. Các vị, mọi người định thế nào?”
Hiện tại tâm tình người của Vọng Thủy thành há chỉ hai chữ ‘ảo não’ mà có thể hình dung, thời gian ở trên đảo càng dài, thái độ bọn họ đối đãi với đoàn người Việt Kha lại càng vi diệu. Phải biết, ngay từ đầu nguyên nhân bọn họ hợp tác cùng người Võ thành chính là mỗi một lần năng lượng xuất hiện đều đi cùng với nguy hiểm cực lớn, không biết có bao nhiêu người sẽ chết, vì bảo hiểm, mới hợp tác cùng bọn họ. Nhưng mấy ngày nay bọn họ phát hiện đảo nhỏ này căn bản là không có một chút nguy hiểm, an toàn biết bao nhiêu, điều này sao có thể không khiến bọn họ ảo não.
Nếu trước đó nói tâm tình bọn họ là ảo não, hiện tại nghe thấy trên đảo lại có những hai loại năng lượng, bọn họ quả thực là muốn hộc máu. Vốn hai loại năng lượng đó đều là của bọn họ, nhưng hiện tại lại phải trơ mắt nhìn phân chia một nửa ra. Đó là năng lượng a, không phải con chó con mèo gì gì a, thế này quả thực chính là trực tiếp xé tươi một miếng thịt trên người bọn họ rồi còn gì, quả thực là muốn nôn chết.
Thâm Niên cố cười, lại không kéo ra nổi một nét cười, chỉ có thể cười giả nói, “Không biết Việt tướng quân chọn thế nào?” Lại đá quả bóng cao su trở về.
Trái ngược với người Vọng Thủy thành ảo não, người Võ thành lại thần thanh khí sảng, tươi cười kia nhìn thế nào cũng khiến người Vọng Thủy thành nghiến răng.
Việt Kha hiếm khi lộ ra ý cười, tuy rằng chỉ là hơi hơi nhếch khóe miệng, song thế cũng là cười a.
“Muốn ta chọn, tất nhiên là tách ra tìm kiếm.” Nếu cùng nhau tìm, tìm được người hai bên chắc chắn chắc chắn sẽ kích động, đến lúc đó lưỡng bại câu thương, không ai được lợi, chi bằng tách ra đến.
“Chúng ta thực sự ăn ý!” Thâm Niên cũng cười, “Vừa vặn bên bọn tôi cũng là ý tưởng này!” Võ thành bên kia có Việt Kha, thực lực y vượt xa so với người của bọn họ nơi này, nếu đi cùng nhau, bọn họ có thể không tranh được với y.
Hai bên cùng ăn ý, Thâm Niên cũng không trì hoãn, trực tiếp nhân tiện nói, “Một khi đã như vậy, bọn tôi cáo từ trước!” Nói rồi, cũng không đợi nhóm Việt Kha trả lời, anh ta lĩnh một đám người trùng trùng điệp điệp đi đến phía Bắc trước. Như vậy, thấy thế cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha, mọi người có thấy mặt bọn kia xanh mét không a, tôi thấy họ quả thực là sắp tức chết rồi!”
Kỳ Bạch đang quết gia vị lên cá nướng, nghe được bên kia tiếng cười càn quấy của Tề Thất, quả thực nghe thế nào cũng có chút dương dương tự đắc. Nếu để người Vọng Thủy thành nghe được, không chỉ mặt xanh mét nữa đâu, chỉ sợ sẽ bị tức chết.
Kỳ Bạch nhìn thoáng qua Việt Kha, đối phương tuy rằng không có biểu cảm, thế nhưng Kỳ Bạch lại biết y hiện tại tâm tình cũng là vô cùng tốt.
“Vì sao lại bất hòa với bọn họ? Hai nhóm cùng nhau hợp tác, không phải dễ dàng hơn nhiều sao?” Kỳ Bạch đưa cá đã nướng chín cho Việt Kha, thuận miệng hỏi.
Việt Kha nhận cá nhưng không lập tức ăn, đáp, “Chúng ta vốn đã có vấn đề nội bộ, không thể lại thêm họa ngoại xâm!”
Kỳ Bạch hiểu ra gật gật đầu, mọi người của tứ tộc tuy rằng ngoài mặt bảo trì hữu hảo, thế nhưng bên dưới lại đối chọi gay gắt, năng lượng lần này bọn họ nhất định phải kiếm chác được, nhưng rốt cuộc phải phân lớn nhỏ thế nào chỉ sợ không phải dễ dàng nhất trí được.
“Ê, Tiểu Bạch, cá nướng xong chưa?” Bên kia Tề Thất lại chạy tới thúc giục cá nướng của Kỳ Bạch.
Vào ngày đầu tiên sau khi mọi người nhấm nháp mỹ vị cá nướng của Kỳ Bạch, Tề Thất nhõng nhẽo nài nỉ, lại thêm giả vờ đáng thương, muốn Kỳ Bạch chịu trách nhiệm thức ăn cho mình. Làm thứ những người khác thích ăn, hơn nữa cũng không lao lực, Kỳ Bạch hơi suy tư đáp ứng. Đương nhiên, sau đó Tề Thất phải chịu bao nhiêu lần ánh mắt lạnh lẽo của Việt Kha cũng không biết.
Cá nướng hơn nữa còn thêm gia vị chính hắn làm, quả thực là khiến người ta ăn như muốn nuốt luôn cả lưỡi vào. Đối với chuyện bắt Kỳ Bạch chịu trách nhiệm thức ăn của mình, Tề Thất cho rằng đó quả thực là chuyện anh minh nhất non nửa đời này hắn làm. Trong ánh mắt mọi người hâm mộ ghen tị hận, ăn cá nướng có tư có vị, quả thực chính là hưởng thụ a! Đương nhiên, nếu không có mắt lạnh của Việt Đại thiếu gia thì càng tốt!
“Hắc hắc!” Cười gượng hai tiếng, đối với mắt đao của Việt Kha, Tề Thất áp dụng biện pháp chính là xoay người quay lưng lại với y, lừa mình dối người.
Kỳ Bạch ở một bên nhìn, mím môi vụng trộm cười.
Tề Thất này thật sự sùng bái Việt Kha, Kỳ Bạch còn tưởng rằng hắn bất luận chuyện gì cũng sẽ không vi phạm ý Việt Kha, không ngờ bản chất hám ăn vẫn chiếm thượng phong.
Chiếm được cá nướng của mình, Tề Thất như bay rời khỏi nơi này, sau lưng như có người đang đuổi theo hắn.
“Ha ha, anh rốt cuộc làm cái gì a, em phát hiện Tề Thất thật đúng tôn anh làm chủ, sai đâu đánh đó!” Mọi người tứ tộc xem không vừa mắt lẫn nhau, cho dù là mấy người Vương Mặc Nhiên, Bách Lý Như Nguyệt mặt ngoài thoạt nhìn hữu ái, thế nhưng trên thực tế lại không ai nhường ai, thế nhưng cố tình Tề Thất lại tôn sùng Việt Kha thân là người Việt gia như vậy, cũng không thấy người Tề gia có cái gì phản đối, thật sự là rất khác thường a!
Nghe vậy, ánh mắt Việt Kha không khỏi ấm lên vài phần, nhẹ giọng nói, “Anh cùng Tề Thất biết nhau từ khi còn rất nhỏ, em đừng nhìn cậu ấy hiện tại nghe lời anh như vậy, hồi đó cậu ấy là người chướng mắt anh nhất. Không ngờ bất tri bất giác, từ khi bọn anh quen biết đến hiện tại đã hơn hai mươi năm.”
“Phụt!” Kỳ Bạch nhịn không được cười, “Anh đủ rồi đó, nói như thể anh đã già lắm rồi vậy, đến đây, em xem xem!” Hắn giả vờ trên dưới đánh giá y, sau đó ra một kết luận, “Vẫn là một anh soái ca a!” Nói rồi, chính hắn nhịn không được cười ra.
Việt Kha cũng cười, giơ tay nhéo nhéo trong lòng bàn tay hắn. Ở đây bọn họ không thể làm động tác thân mật gì, thế nhưng bí ẩn thế này lại có thể.
Bị y sờ, Kỳ Bạch vô thức liếc mắt nhìn đám người Tề Thất bên kia, phát hiện không ai chú ý mới vui sướng nắm lại, trên mặt cười tươi như hoa.
Nhìn bộ dáng hắn để ý cẩn thận như vậy, lòng Việt Kha mềm ra, sao có thể không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì. Kỳ Bạch căn bản không thèm để ý cái nhìn của những người khác đối với mình, thế nhưng hiện tại hắn chú ý người khác như vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là vì y.
Nhịn không được, Việt Kha lại gần nhẹ nhàng hôn hôn trên môi hắn.
Động tác đó của y làm Kỳ Bạch nhất thời cương cứng thân thể, ánh mắt nhịn không được bay về phía đám người Tề Thất, sợ bị thấy.
Việt Kha giơ tay xoa xoa đầu hắn, bên trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, trêu tức, “Em cho rằng bọn họ không phát hiện quan hệ của chúng ta sao?”
“A?” Kỳ Bạch có chút sững sờ, ánh mắt rơi xuống đám người Tề Thất, đánh giá cẩn thận hắn mới phát hiện, những người này tuy rằng thoạt nhìn không có cái gì không thích hợp, thế nhưng ánh mắt lại rất hay liếc lại chỗ này.
Việt Kha nói, “Em căn bản không cần vì anh mà suy xét cái gì, hiện tại nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau rất nhiều, cũng không có gì quá đáng cả!”
Kỳ Bạch cười, hiện tại nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau tuy rằng đã chẳng phải chuyện bất dung thứ, nhưng không phải xu hướng chủ đạo, hơn nữa Việt Kha là tướng quân của Quân bộ, càng nên chú ý hình tượng.
Nói ý nghĩ của mình cho y, Kỳ Bạch nhận về từ Việt Kha hai chữ: đồ ngốc.
Kỳ Bạch có chút không phục, hắn rõ ràng là hiểu lòng người như vậy, sao lại là đồ ngốc? Thế nhưng, phản bác của hắn lại bị Việt Kha lấy nụ hôn ngăn chặn.
Mấy ánh mắt nhìn qua tự coi là bí ẩn kì thực nóng cháy kia, Kỳ Bạch có chút cam chịu nghĩ dù sao cũng bị người ta biết rồi, sau đó ôm lấy cổ y đáp lại, cuối cùng cảnh hai người hôn kéo đến một loạt tiếng huýt sáo.
Đêm qua quan hệ của hai người đã hoàn toàn phơi bày ra ánh sáng, hoàn toàn bại lộ, Kỳ Bạch đơn giản không che giấu thêm nữa, kéo tay Việt Kha quang minh chính đại show ân ái.
Người đi đến đây một nửa là người tứ tộc tự mang đến, một nửa còn lại là người của Việt Kha, cũng đến giờ Kỳ Bạch mới biết được Việt Kha cũng có một thế lực riếng, bất quá những người này đại bộ phận đều là năng lực giả, chỉ có một phần nhỏ mới là dị năng giả. Bởi vậy, đối với quan hệ của hai người, mọi người đều là báo lấy thật lớn khoan dung.
“Ngày hôm qua người Vọng Thủy thành chọn phương bắc, vậy chúng ta chỉ có thể đến phía nam!” Việt Kha nói.
Vương Mặc Nhiên nhíu mày suy tư nói, “Người Vọng Thủy thành chắc chắn che giấu chúng ta cái gì đó, bọn họ chọn phương bắc chắc chắn có nguyên nhân gì chúng ta không biết! Việt Đại thiếu gia, anh thấy…” Gã có chút muốn nói lại thôi.
Việt Kha nhìn gã, “Anh là muốn đến phương bắc cùng bọn họ?”
“Không!” Vương Mặc Nhiên lập tức phản bác, “Có điều phương bắc chắc chắn an toàn hơn phía nam, vì tính mạng mọi người, phương bắc không phải lựa chọn tốt hơn sao?”
Nghe vậy, Kỳ Bạch âm thầm cắn răng, trước kia hắn còn cảm giác Vương Mặc Nhiên này là người tốt, nhưng sau này phát hiện gã mới là giảo hoạt nhất phúc hắc nhất, những lời này rõ ràng chính là tự phủi trách nhiệm. Nâng vấn đề lên đến tầm ảnh hưởng tính mạng, nếu Việt Kha xử lý không tốt, rất dễ bị oán hận.
“Nhưng phương bắc đã bị người khác nhanh chân đến trước!” Việt Kha tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ.
Vương Mặc Nhiên nói, “Nhưng nếu phương bắc an toàn hơn, vì tính mạng mọi người, chúng ta cùng bọn họ tranh giành thì có ngại gì?“
Việt Kha lạnh lùng nhìn gã, lại nở nụ cười.
“Ta thấy Mặc Nhiên anh đã quên lần này chúng ta là hành động tư nhân, anh không cần nghe theo mệnh lệnh của ta!”
Lời này vừa nói ra, Kỳ Bạch rõ ràng thấy mặt Vương Mặc Nhiên cứng lại trong chớp mắt, trên mặt có một tia xấu hổ.
Gã vẫn luôn muốn vượt qua Việt Kha, nhưng theo bản năng lại tìm kiếm mệnh lệnh của Việt Kha, loại thói quen này quả thực khiến gã xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Cho dù trong lòng rất không dễ chịu, trên mặt Vương Mặc Nhiên lại cười, như thể không bị ảnh hưởng, khiến Kỳ Bạch hơi hơi phải nhìn gã với cặp mắt khác xưa.
“Các người có thể tự rời đi, cũng có thể cùng ta đi, tùy các người!”