“Ý của cậu là muốn sếp khôi phục chúng ta phải lấy được khối năng lượng khác kia?”
Kỳ Bạch gật gật đầu, nhịn không được lui vào trong lòng Việt Kha phía sau. Bởi vì năng lượng biến mất, bọn họ từ dưới lòng đất đi ra mới phát hiện cả tòa đảo nhỏ đã hoàn toàn bị đóng băng, cho dù có đốt lửa, Kỳ Bạch vẫn cảm giác lạnh lẽo vẫn không ngừng chui vào khung xương của hắn, lạnh không chịu nổi. Mà trái ngược với hắn nhiệt độ thấp, có lẽ là vì đã dùng một khối năng lượng, trên người Việt Kha quả thực giống như là lò sưởi lớn, khiến Kỳ Bạch hận không thể dán cả người trên người y.
Ánh mắt Kỳ Bạch ngưỡng mộ không ngừng phóng qua phía nhóm Mạc Kỳ, cho dù ở trong nhiệt độ hạ thấp như thế, cả nhóm họ lại hành động như thường, một chút cũng không bị ảnh hưởng, lẽ ra hắn cũng được thế!
Nghĩ vậy, mắt dao của Kỳ Bạch xoát xoát ném lên trên người Việt Kha. Loại tinh thạch màu đỏ Cục Bông Nhỏ kiếm xuống kia đeo lên sẽ khiến cho người cả người đều ấm áp, căn bản không sợ chút nhiệt độ thấp như vậy, mấy người Mạc Kỳ bọn họ chính là như thế. Vốn Kỳ Bạch cũng định lấy một khối đeo, nhưng lại bị Việt Kha ném đi mất, Kỳ Bạch bất đắc dĩ, chỉ còn biết ngoan ngoãn ngốc trong lòng y.
Kỳ Bạch thậm chí còn đang suy nghĩ, có phải mục đích Việt Kha chính là thế này hay không, khiến mình ngoan ngoãn để y ôm!
Được rồi, hắn nghĩ nhiều rồi.
“Em thấy Kỳ Bạch nói có lý!” Hoa Hạ sắc mặt như thường gật gật đầu, như không thấy ánh mắt Việt Kha nhìn chằm chằm đoàn người bọn hắn như con mồi của y kia. Được rồi, không phải ý chí lực của bọn họ mạnh, đối mặt với loại ánh mắt ‘Ngươi là con mồi của ta’ cũng có thể thản nhiên, chỉ là nhìn nhìn thời gian dài cũng thành thói quen, chỉ cần làm như không phát hiện không phải được rồi sao?
Hoa Hạ nói, “Hiện tại sếp biến thành như vậy nguyên nhân chính yếu chính là năng lượng trong cơ thể, năng lượng quá mức cường đại anh ấy không thể toàn bộ hấp thu tùy ý sử dụng, nếu hấp thu thêm khối còn lại kia, hai loại năng lượng bài xích nhau có lẽ có thể đạt thành một cân bằng ở trong cơ thể anh ấy, áp chế lẫn nhau, có lẽ có thể trở nên bình thường.”
Mạc Kỳ gõ ngón trỏ trên đầu gối, nói, “Nhưng đấy chỉ là suy đoán!”
“Nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Hoa Hạ nhún nhún vai, mày nhíu chặt, “Nguồn năng lượng kia ở trong cơ thể sếp càng lâu, ảnh hưởng lại càng lớn, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ anh ấy không còn khả năng thanh tỉnh!” Cũng chứng tỏ có lẽ y sẽ vĩnh viễn giữ trạng thái này.
Kỳ Bạch hít sâu một hơi, không biết nghĩ tới cái gì mà không còn lạc quan ban đầu, ngược lại sắc mặt có chút khó coi, “Mọi người có nghĩ, chỉ có một khối năng lượng àm Việt Kha đã không thể hoàn toàn hấp thu, lại thêm một khối, năng lượng quá mạnh, chỉ sợ sẽ nổ tan xác mà chết.” Nói đến đây, năm ngón tay hắn không khỏi nắm thành quyền, ban đầu hắn đã nghĩ quá mức đơn giản.
Hoa Hạ cũng khẽ biến sắc mặt, tự trách nói, “Đúng là em không nghĩ cẩn thận!”
“Bất quá ăn thêm một khối năng lượng khác cũng là tình thế bắt buộc!” Kỳ Bạch híp mắt, Cục Bông Nhỏ quấn trên cổ xoã tung cái đuôi, một tay theo bản năng khi có khi không vuốt ve lưng nó, trong ánh mắt là một loại tà khí bức người, “Một khối năng lượng khác có hữu dụng với Việt Kha hay không tôi không biết, thế nhưng cho dù chỉ có một phần vạn tỷ lệ, ta cũng sẽ không bỏ qua.”
Hắn quay đầu nhìn nhóm Mạc Kỳ, nhoẻn miệng cười, vì nụ cười này, khuôn mặt hắn rõ ràng chỉ có thể được cho là thanh tú lại tự dưng có một vẻ đẹp kinh tâm động phách, đôi mắt hoa đào kia càng tỏa ra ánh sáng, rất tà khí, “Chỉ là không biết, các anh có đồng ý giúp tôi chuyện này hay không?”
“Đương nhiên,” Không đợi bọn họ trả lời, hắn lại tự mình nói, “Các anh hỗ trợ, đó là đạo nghĩa, không giúp, tôi cũng không nói được cái gì. Thế nhưng, chỉ cần các anh hôm nay giúp tôi, sau này tôi, còn cả Việt Kha nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này!”
Tuy rằng bọn họ là thuộc hạ của Việt Kha, làm việc cho Việt Kha là rất bình thường, thế nhưng nói thì vẫn phải nói, thái độ cũng là phải biểu thị.
Tiền Hải đột nhiên cười nhạo một tiếng, hét lên, “Thằng nhóc cậu ba hoa quá, chuyện của sếp chính là chuyện của bọn anh, cho dù cậu không nói bọn anh cũng sẽ không giả như không thấy.”
Kỳ Bạch ha ha cười, “Là tôi nói nhiều rồi.”
Mọi người bàn xong sự tình, lại sắp xếp người gác đêm, trừ người gác đêm, những người còn lại tự nghỉ tạm.
Tuy rằng Kỳ Bạch không có tinh thạch, thế nhưng trên người Việt Kha lại nóng hầm hập, Kỳ Bạch rất khí phách đẩy ngã người ta, cởi bỏ trang phục bên ngoài cả người nằm sấp trên người y, cảm giác cả người đều nóng hổi lên. Thoải mái rên rỉ một tiếng, Kỳ Bạch ngáp một cái, chậm rãi nặng nề ngủ.
Tuy rằng nói thì dễ, thế nhưng muốn cướp đoạt trên miệng của người Vọng Thủy thành, chỉ bằng tưởng tượng cũng biết kia không phải dễ, thế nhưng ngay cả như vậy, hiện thực lại không thể dễ dàng làm Kỳ Bạch có chút lùi bước.
Nhìn thoáng qua Việt Kha chặt chẽ ôm eo của mình, Kỳ Bạch tinh tường ngửi tháy được mùi máu tươi trên người y, đêm qua sau khi mình ngủ y đi làm chỉ cần dựa vào mùi máu tươi nồng hậu trên người y là có thể nhìn ra.
Mất đi lý trí, khát máu, cỗ máy giết người, thậm chí có khả năng tự mình hại mình, hoàn toàn rơi vào điên cuồng, trở thành một kẻ điên!
Đây là Hoa Hạ nói với hắn, sức mạnh của năng lực giả là do tiêm vào một loại xúc tác kích hoạt vô hạn để kích phát sức mạnh trong cơ thể nhân loại, thế nhưng nó lại có tác dụng phụ, vào hậu kì năng lực giả sẽ lâm vào điên cuồng mất đi lý trí, trở nên khát máu tàn nhẫn, thấy mọi sinh vật sống bọn họ đều sẽ đi điên cuồng hành hạ đến chết. Bởi vậy, đối với Việt Kha trong lúc mất đi lý trí còn có thể nghe theo hắn khắc chế sát ý khát máu của y, thậm chí còn ân ẩn đối dục vọng chiếm hữu cùng với ý muốn bảo hộ với hắn, Hoa Hạ tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Một đám người theo một con trùng lớn bằng móng tay cái màu vàng kim bay phía trước đi tới, con trùng kia bề ngoài có chút giống bọ rùa chấm, thế nhưng lại là màu vàng óng ánh, bởi vậy tên là Bọ Hoàng Kim. Bọ Hoàng Kim là loài côn trùng trống mái đồng tâm, con đực có thể cảm ứng được vị trí của con cái, có thể nói là cặp máy dò định vị hay nhất.
Con bay phía trước bọn họ là con đực, mà con cái, thì đang ở trên người một ai đó trong đoàn Vọng Thủy Thành. Trong lúc bọn họ còn đang phiền não phải làm sao để tìm được khối năng lượng khác kia, Mạc Kỳ thần bí hề hề lấy ra này chỉ con Bọ Hoàng Kim đực này. Mà đối với nghi vấn của Kỳ Bạch là vì sao con cái lại ở trên người nào đó của nhóm Vọng Thủy thành, Mạc Kỳ tỏ vẻ, hỏi sếp á!
Kỳ Bạch nắm lấy trang phục trên người, liếc liếc mắt nhìn Việt Kha không chớp, tỏ vẻ đối với người này ngay từ đầu chỉ đánh chủ ý lên một khối năng lượng cảm thấy không nói nổi. Được rồi, kỳ thật hắn cũng cảm thấy tán đồng cho dự kiến trước của Việt Kha, cho nên những cái khác liền bỏ qua đi.
Bọ Hoàng Kim bay đến một cửa huyệt động sau đó chui vào, cửa huyệt động kia cao khoảng ba mét rộng cỡ hai mét, nằm ở một sườn dốc, xung quanh không có thảm thực vật gì, từ cửa động có thể thấy được là đi xuống dưới.
“Xem ra bọn họ đi xuống từ nơi này, động này hẳn là tự nhiên hình thành, bọn họ vận khí tốt thật!” Không giống bên này còn phải tự mình đào ra một con đường.
“Được rồi, đừng oán giận nữa, nhanh chóng đi xuống thôi!”
Đi xuống dưới khoảng đi nửa giờ, rốt cuộc tới đáy. Dưới đáy là huyệt động lớn nhỏ giống tổ ong, toàn bộ quả thực chính là thế giới băng giá, mỗi một nơi đều bị lớp băng thật dày bao trùm, Bọ Hoàng Kim không chút do dự tiến vào một thông đạo dủ cho một người đi qua, đoàn người Kỳ Bạch nhanh chóng đuổi theo.
“Hô,” Nhiệt khí thở ra ở trong không trung hình thành một đạo sương trắng, sau đó hóa thành băng rất nhỏ rơi xuống dưới.
“May mà sếp có dự kiến trước, đi cùng con trùng nhỏ này giảm đi không ít lực.” Một người cảm thán, những người còn lại đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Bọn họ ở trong thông đạo thỉnh thoảng phát hiện một ít thi thể, trên người thi thể đều có một tầng băng, hoàn toàn đóng băng người, biểu cảm người ở bên trong được giữ lại rất sinh động, trạng thái giống lúc Mạc Kỳ bọn họ bị đông lạnh.
Đột nhiên, một người đi ở phía trước vẫy tay một cái, tư thế này là ‘Dừng lại’, đám người vốn thoạt nhìn có chút lơ đãng lập tức cảnh giới, bước chân rơi xuống đất nhẹ nhàng như linh miêu, căn bản không có phát ra một chút tiếng động.
“Làm sao?” Mạc Kỳ hạ giọng hỏi.
Người đáp lời tên là Vu Thiên Giác, là một năng lực giả, trong thân thể bộ phân được kích phát mạnh nhất là thính lực, còn mạnh hơn nhiều so với năng lực giả bình thường. Năng lực này nghe vào tai thì thấy cùi bắp, thế nhưng Việt Kha đặt người này ở trong đội giám thị theo dõi, lại có tác dụng không nhỏ.
Cũng đè thấp giọng trả lời, “Phía trước có tiếng nói, phỏng chừng là người Vọng Thủy thành, theo giọng thì bọn họ hẳn là đang nghỉ ngơi.”
Mọi người nhìn nhau, Kỳ Bạch hỏi, “Có thể nghe ra bọn họ nói cái gì sao?”
Vu Thiên Giác lắc đầu, “Phải đi lại gần hơn mới nghe được rõ ràng!”
Kỳ Bạch gật gật đầu, nói, “Anh có thể đến gần chút để nghe rõ bọn họ đang nói những gì không?”
Vu Thiên Giác theo bản năng nhìn thoáng qua Việt Kha, đột nhiên nhớ tới sếp mình không bình thường, lại quay đầu nhìn Mạc Kỳ, mãi đến khi Mạc Kỳ gật gật đầu thì lúc này mới gật đầu đáp, “Cái đó không thành vấn đề!”
“Phiền anh rồi!” Kỳ Bạch nở nụ cười, cũng không để ý hắn không nghe lời mình, dù sao mình cũng không phải sếp của người ta, không nghe mình nói mới là bình thường nhất.
Vu Thiên Giác đi thăm dò, đoàn người Kỳ Bạch liền nghỉ ngơi tại chỗ.
Khi Vu Thiên Giác trở về đã qua mười lăm phút, từ tin tức nghe đến có thể biết Người Vọng Thủy thành hẳn là đã tìm được vị trí khối năng lượng còn lại, chỉ là không thể làm gì nó, bọn họ hiện tại đang tại nghĩ cách lấy nó ra.
“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
Trong ánh mắt Mọi người nhìn nhau đều biểu đạt ý này.
Mạc Kỳ tự hỏi một chút, quay đầu xem Kỳ Bạch, “Cậu thấy hiện tại nên làm sao?”
Kỳ Bạch không chút do dự nói, “Chúng ta nếu muốn cướp khối năng lượng kia, cùng chống lại người Vọng Thủy thành chỉ là chuyện sớm hay muộn, như vậy hiện tại có cái gì phải do dự, các anh thấy sao?” Hơn nữa thời gian không đợi người, hắn đợi không kịp, Việt Kha cũng đợi không kịp.
Mạc Kỳ gật gật đầu, hắn cũng nghĩ như thế, hơn nữa tình hình còn lý tưởng hơn so với dự tính ban đầu. Nếu người Vọng Thủy thành đã lấy được khối năng lượng còn lại, bọn họ chém giết ngược lại sẽ bị lên án, mà hiện tại tuy rằng cũng là cướp, thế nhưng Người Vọng Thủy thành còn chưa lấy được không phải sao, vào tai cũng dễ nghe hơn chút.
Tiền Hải nói, “Chuyện giết người cướp của này, cũng không phải chưa từng làm, nếu người Vọng Thủy thành lấy được năng lượng trước tôi tin chắc bọn họ cũng tới cướp chúng ta thôi, chúng ta chỉ là làm trước chuyện họ sẽ làm!” Lời cuối cùng có chút đúng lý hợp tình.
Cuối cùng mọi người quyết định, trực tiếp chém giết, à không, là thương lượng một chút với người Vọng Thủy thành, gặp giả có phân không phải.
Nói được thì làm được, đoàn người Kỳ Bạch lập tức bắt đầu hành động, cũng không che giấu khí tức, bởi vậy khi nhìn thấy người Vọng Thủy thành, theo như dự kiến là thấy bộ dáng bọn họ cảnh giác như gặp phải thiên địch, ánh mắt đối địch kia nhìn qua, không chút kinh ngạc với sự xuất hiện của nhóm người họ.