Lúc này, Việt Kha thoáng nhíu mày, y vô cảm nhìn nhìn đóa sen lam chỗ trung ương, sau đó chân phải ở giữa không trung vẽ nửa vòng tròn rồi hạ xuống phía sau chân trái, đứng vững. Đồng thời, hai tay nắm chặt, dưới lớp trang phục mỏng manh, cơ bắp hở ra. Trong mắt bạo phát ánh sáng, một quyền phút chốc hung hăng đánh lên lớp chắn trong suốt hình nửa vòng tròn — từng vòng gợn sóng dần dần đẩy ra.
Không ai lường trước được biện pháp của y lại bạo lực như thế, hai tay không khe hở giống như nhịp trống rơi xuống trên lớp chắn, gợn sóng điên cuồng lan tràn ra.
Mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn y hành động, cặp mắt màu đỏ kia càng phát ánh rõ rệt, bên trong là điên cuồng khát máu, làm người ta dựng thẳng tóc gáy.
Thâm Niên giật mình khi đối diện với ánh mắt y, trong thoáng chốc không dứt ra được, trong đầu chỉ còn lại có ánh mắt lạnh lùng như dã thú kia, đợi phục hồi tinh thần, thời gian chưa đến vài giây, anh ta lại hoảng hốt thấy như đã rất dài rất lâu. Bất giác rùng mình một cái, lúc này anh ta mới phát hiện không biết từ khi nào sau gáy mình đã bị mồ hôi lạnh phủ rộng.
Đôi mắt kia quá mức điên cuồng, quá mức vô tình, để người nhịn không được đáy lòng phát lạnh.
Một vòng lại một vòng nện trên lớp chắn trong suốt, một quyền hạ xuống, toàn bộ sơn động liền rung lên, trên đỉnh đầu đá núi nhỏ vụn rớt lả tả, từng mảnh băng nhỏ vụn, như là chỉ cần thêm một khắc toàn bộ sơn động sẽ sụp xuống, không chịu nổi áp lực.
“Này này, Kỳ Bạch, mau kêu sếp dừng lại, cứ thế này, toàn bộ sơn động sẽ sụp đó!” Tiền Hải nôn nóng kêu, cả người như mì nấu chín yếu ớt ngã trên mặt đất.
Há miệng thở dốc, Kỳ Bạch cuối cùng vẫn cắn răng nói, “Chờ một chút đã!” Chính hắn cũng có chút sốt ruột, hắn cũng sợ sơn động sụp xuống, nhưng cũng không cam lòng từ bỏ. Hắn tin tưởng, Việt Kha làm như vậy chắc chắn có đạo lý, hắn cứ tin tưởng không có nguyên tắc như vậy.
“Không được! Các người muốn chết, cũng đừng liên lụy đến bọn tôi.” đột nhiên một giọng nữ sinh từ trong đám người Vọng Thủy thành bên kia thét lên, tiếng cực kỳ sắc nhọn, dường như có thể đâm rách sơn động, chói đến đau tai.
“Mau, mau nói Việt Kha dừng lại, y muốn chết, cũng đừng liên lụy đến bổn tiểu thư!”
Kỳ Bạch cố gắng quay đầu, hắn bị Việt Kha đặt xuống đất dựa vào vách tường, rất dễ thấy người vừa lên tiếng kia. Đó là một thiếu nữ tóc dài, khoảng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc đen dài như mực nước xõa xuống đất, diện mạo của cô ta càng là kiểu mày như tranh vẽ, khuôn mặt trái xoan khéo léo, một đôi mắt ẩm ướt nước. Tương xứng với bộ áo liền quần da bó sát người màu đen, hoàn toàn phác thảo rõ dáng người khiêu khích của cô ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một người cực kỳ mĩ lệ, chỉ là lức trên mặt cô ta đủ loại cảm xúc sợ hãi, hoảng sợ, chán ghét, điên cuồng xen lẫn, hình thành biểu cảm vặn vẹo, hoàn toàn làm hỏng vẻ ngoài xinh đẹp.
“Chậc chậc.” Kỳ Bạch trong lòng âm thầm tiếc, dán nhãn “Kiêu ngạo ương ngạnh” cho cô gái kia, lại là một người bị làm hư. Cảm thán hai tiếng, hắn liền ngó lơ luôn. Người không liên quan, hắn không thèm nhớ.
“Tần Khả Nhã!” Thâm Niên thấp giọng quát lớn một tiếng, cảm giác đầu có chút đau.
Tần Khả Nhã này là con gái của Tần Phỉ Nhiên Bộ trưởng bộ nghiên cứu khoa học của Vọng Thủy thành, Tần Phỉ Nhiên đã cống hiến không ít cho Vọng Thủy thành, có được uy vọng rất lớn trong thành. Mà Tần Khả Nhã này, thân là con gái duy nhất của ông, có thể nói là lớn lên trong bình mật, lại có dị năng chữa trị cấp , kiêu ngạo ương ngạnh, điêu ngoa vô lý. Lần này nếu không phải Tần Phỉ Nhiên nhờ, anh ta cũng sẽ không đưa cô ả theo, tự dưng gây cho mình thêm nhiều phiền toái như vậy.
Nghe Thâm Niên quát lớn, Tần Khả Nhã phẫn nộ, giọng nói vốn thanh thúy trở nên càng thêm sắc nhọn, cô ta cao giọng nói, “Thâm Niên, anh cũng dám hung dữ với tôi sao? Cái tên ẻo lả như anh cũng dám hung dữ với tôi, tôi sẽ mách ba ba!”
Không phải trẻ con nữa, còn khoái cáo trạng!
Thâm Niên lựa chọn xem nhẹ câu ‘ẻo lả’ kia, không phải chỉ là cướp nam nhân của cô ả thôi sao? Có cần phải nhớ lâu như vậy không?
Lại nói, giữa Tần Khả Nhã cùng Thâm Niên có thể nói là một bãi cẩu huyết. Lúc trước Tần Khả Nhã thích một người tráng niên tài tuấn, điên cuồng theo đuổi người ta không tha, lại cố tình người ta không thèm liếc đến, cực kỳ không thích cô ả, ngược lại sau khi gặp được Thâm Niên, lại nhất kiến chung tình, đơn phương đối xử Thâm Niên muôn kiểu ân cần. Từ đó, Tần Khả Khanh liền hận chết Thâm Niên.
Thật sự là nghiệt duyên a!
Bên này hai người giương cờ bạt kiếm, bên kia Kỳ Bạch lại không thèm liếc đến, bởi vì sau khi Việt Kha nện cú đánh không biết thứ mấy rồi, lớp chắn trong suốt kia phát ra một vài tiếng ‘rắc rắc’ tiếng động, mấy cái khe rất nhỏ từ chỗ trung tâm bị đánh lan ra.
Khe nứt gống như tơ nhện trải rộng lớp chắn trong suốt, lại thêm một quyền, chỉ nghe ‘rắc rắc’, sau đó là ‘ầm’ một tiếng, toàn bộ lớp chắn hóa thành từng khối khó thấy mở tung hoàn toàn.
Rung động đột nhiên ngừng lại, trong nháy mắt, Việt Kha liền thu hút ánh mắt mọi người. Chỉ thấy y bước qua rãnh hở, đi đến trước núi băng màu lam, không chút thương hương tiếc ngọc kéo đóa sen lam xuống, lúc này mọi người mới nhìn rõ, ra đóa sen lam kia cũng không phải lơ lửng giữa không trung, phía dưới nó có rễ cây tinh mịn nối tiếp với đỉnh của núi băng, chỉ là rễ cây màu trong suốt, không lại gần xem rất khó phát hiện.
Y nắm rễ cây đóa sen lam dùng sức kéo một cái, những người khác nhìn mà tim sắp co lại. Này này, đó không phải là hoa sen bình thường đâu a, là năng lượng vô giá đó!
Mất hoa sen, tòa núi băng đột nhiên hóa thành dòng nước màu lam, không chỉ là núi băng, băng tinh bên trong toàn bộ huyệt động bắt đầu nhanh chóng hòa tan, chưa đầy chớp mắt, bên trong huyệt động đã giống như đổ mưa, từng giọt nước lớn nhỏ xuống, sau đó lại biến thành dòng nước chảy.
Việt Kha bước đến, giày màu đen đạp trên nước phát ra tiếng khỏa nước, y ngồi xổm trước người Kỳ Bạch, đưa qua đóa sen lam vẫn vô cùng diễm lệ kia, “Cho em!”
Kỳ Bạch vui sướng nhận lấy, hai tay bưng lấy đóa sen lam, cảm thấy đóa sen lam này giống như Ngọc thạch, vào tay tuy thấm lạnh nhưng lại không thấy băng lãnh, chạm đến nó, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, có ảo giác rộng mở xán lạn.
Hai mắt Kỳ Bạch đột nhiên sáng lên, miệng bất giác mở, đây thật sự là một thứ tốt!
Chính giữa đóa sen, là đài sen tỏa ánh màu lam, có năm lỗ lộ ra, bên trong chính là hạt sen, chỉ là hiện tại đóa sen lam còn chưa tàn, hạt sen này có chín chưa đây?
Kỳ Bạch đang suy nghĩ, Việt Kha lại bắt lấy đóa sen lam, vươn ra tay phải cực kỳ thô lỗ móc năm hạt sen ra. Kỳ Bạch thấy thế, quả thực muốn kêu to, nhưng Việt Kha lại một phen nắm cằm hắn, bắt hắn há miệng, ném năm hạt sen kia vào.
Dưới lớp vỏ ngoài màu lam của năm hạt sen là màu vàng kim, kỳ diệu nhất là bề ngoài thì chỉ giống như một lớp vỏ mỏng manh, gân mạch bên trong lại có màu sắc rõ ràng như dòng nước vậy, thoạt nhìn như một ngôi sao băng cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy.
Hạt sen rơi vào trong miệng, Kỳ Bạch cảm thấy lớp vỏ ngoài mỏng nháy mắt hòa tan mở ra, một cỗ chất lỏng thanh lương thoáng chốc như có tự ý thức chui vào bên trong yết hầu hắn.
Trong nháy mắt, như chìm vào hầm băng!
Hoàn toàn là ý trên mặt chữ, chất lỏng vốn chỉ được gọi là thanh lương, chảy vào trong bụng lập tức hóa thành cái lạnh vô biên vô hạn, cả người Kỳ Bạch nháy mắt bắt đầu kịch liệt run rẩy, nơi hắn dựa vào, băng tinh màu trắng ‘rắc rắc’ ngưng kết. Nhưng càng quỷ dị là, bản thân hắn vốn máu me be bét, nhưng cả thân thể bị một tầng sương trắng bao bọc, lạnh đến mức phát run.
Kỳ Bạch đã ý thức được hắn vừa rồi ăn vào cái gì, năm hạt sen kia, tuyệt đối chính là tinh hoa của nguyên đóa sen lam, nói cách khác, chúng chính là nguồn năng lượng còn lại mà bọn họ đang tìm kiếm!
Gạt người a!
Kỳ Bạch căm tức nhìn Việt Kha, quả thực là muốn khóc.
Hắn tìm nguồn năng lượng là này vì Việt Kha, nhưng hiện tại lại bị chính hắn ăn vào, giờ biết nên làm cái gì bây giờ?
Kỳ Bạch hoàn toàn không có suy nghĩ.
“Lạch cạch…”
Đóa sen lam không có hạt sen phút chốc tách ra từ giữa, năm cánh hoa tươi màu lam rơi xuống đất, còn cả đài sen.
Kỳ Bạch tuy rằng lạnh đến mức phát run, nhưng thân thể lại không có nửa phần cứng ngạnh, chỉ là cái lạnh như giòi bọ gặm nhấm xương này khiến hắn rất thống khổ. Hắn khom lưng cũng không nhìn kỹ trực tiếp nhặt lấy hai thứ kia bỏ vào không gian.
Sự tình đã thành kết cục đã định, Kỳ Bạch cũng không còn cách nào, hắn chỉ có thể kỳ vọng trở về nhà thầy mình có thể có biện pháp. Nhìn Việt Kha bộ dáng dầu muối không tiến kia, hắn nhịn không được tắt một bàn tay chụp lên trên mặt y, nếu như không phải nhiệt độ thân thể hắn rất thấp, mặt hắn chắc chắn bị tức phát đỏ.
“Em gái anh, tôi liều chết liều sống, mà anh lại cho tôi ăn chúng, anh ngốc vừa thôi!”
Việt Kha đáp lại là, “Ha ha”
Ha ha em gái anh ấy!
Kỳ Bạch nhịn không được chửi bậy.
“Được rồi, hai người đừng đánh thương mắng yêu nữa, nơi này sắp bị ngập hết rồi!” Mạc Kỳ đi tới, trên mặt mang theo nôn nóng.
Kỳ Bạch lúc này mới chú ý không biết từ lúc nào băng trong sơn động đã tan đi hơn phân nửa, nước đã tràn đến bắp chân.
“Sao lại nhiều nước như vậy?”
Mạc Kỳ đáp, “Tất cả băng nơi này đều hóa thành nước, cậu nói xem còn không nhiều nước được sao? Chúng ta mau đi lên thôi!”
Kỳ Bạch gật đầu, nghe ‘rầm’ một tiếng, hắn phá băng bước ra.
Kỳ Bạch, “…”
Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của Mạc Kỳ, Kỳ Bạch có chút xấu hổ cười cười, “Đây là di chứng, di chứng!” Từ gót tới bắp chân hắn tất cả đều bị đóng băng, nhưng hắn lại không có một chút cảm giác.
Mạc Kỳ có chút nghi hoặc, lại không hỏi, chỉ nói, “Chúng ta đi thôi!”
Mãi đến khi lên đến mặt đất phía trên, bọn họ mới phát hiện toàn bộ đảo nhỏ gần như bị nước biển bao phủ, nửa đảo đã bị nước biển chiếm cứ, chỉ là lối vào của huyệt động này khá cao, mới không bị ngập.
“Đây…” Kỳ Bạch có chút há hốc mồm.
Việt Kha vẫn vững vàng ôm eo hắn, nếu nói trước đó Kỳ Bạch là nửa tình nguyện nửa bắt buộc để y ôm, vậy hiện tại nửa phần bắt buộc kia cũng biến thành cam tâm tình nguyện. Bởi vì, được Việt Kha ôm, Kỳ Bạch cảm thấy cái lạnh băng trong thân thể có chút tiêu tán, thoải mái đến mức dùng ngôn ngữ khó có thể miêu tả.
Bất quá, hắn không phát hiện, khi ôm hắn màu đỏ trong mắt Việt Kha nhạt đi vài phần, thậm chí nơi khóe mắt còn lộ ra màu trắng nhẹ.
Nước biển rít gào phía dưới, thực vật màu lục bị ngập không sót gì.
“Ê? Giải trừ đóng băng trên đảo rồi!” Tiêu Văn thì thào nói.
Lúc này những người khác cũng phát hiện, người Vọng Thủy thành mờ mịt, có người kiềm chế không được hỏi ra. Tiêu Văn đem kể lại sự tình cho bọn họ nghe, một đám người Thâm Niên giật mình.
Thâm Niên nói, “Trách không được trong chúng ta có người đột nhiên biến thành khối băng!”
Kỳ Bạch kinh ngạc, “Các người cũng có?” Xem bọn họ nhiều người như vậy, còn tưởng rằng chỉ có người bọn hắn bên này mới xảy ra tình trạng đó.
Hoa Hạ nhíu mày nói, “Xuất hiện tình huống ấy hẳn là do năng lượng phản phệ, không gian năng lượng mà chúng ta bị nhốt trước đó hoàn toàn trái ngược với chỗ nhóm người Vọng Thủy thành, bởi vậy bị phản phệ rất mạnh, còn người Vọng Thủy thành bị phản phệ yếu hơn rất nhiều!” Điều này cũng có thể giải thích vì sao có người bị đông cứng, có người lại không bị ảnh hưởng.
“Chỉ là, hiện tại chúng ta làm sao để trở về?”
Mọi người nhìn ra xa xa, bốn phía đều bị nước biển bao trùm, hơn nữa mặt biển còn đang từng bước dâng lên, sớm hay muộn gì thì phần đất dưới chân bọn họ cũng sẽ bị nước biển chiếm cứ.
Đột nhiên có người mắt sắc, chỉ vào xa xa hô, “Chỗ đó, chỗ đó có thuyền!”
Mọi người nhìn qua, còn không phải sao, đó không phải là thuyền sao? Hơn nữa thuyền sao lại quen như vậy nhỉ?
Đợi đến gần hơn, bọn họ lúc này mới phát hiện thuyền đó là bọn họ đến thời điểm làm kia tao, mà người trên thuyền cũng là người quen.
“Ế?”
Kỳ Bạch có chút kinh ngạc, kỳ thật hắn cũng không lo lắng bọn họ có trở về được hay không, Tề Thất gã đó bị Việt Kha đánh bất tỉnh đưa ra ngoài, nhưng chắc chắn sẽ không rời đi, nhất định sẽ ở nơi nào đó trên đảo chờ, xem tình huống này chắc chắn sẽ tới cứu bọn họ. Chỉ là, một đám người Vương Mặc Nhiên, Bách Lý Như Nguyệt, Việt Phong trên thuyền kia là sao? Không phải bị đông lạnh thành băng côn cả rồi ư?