Edit & Beta: Hoa Cúc
Suy xét một đêm, ngày hôm sau Tô Hàm vẫn mặc bộ đồ phòng hộ, quản Lôi Nghị nghĩ thế nào làm gì, trước hết bảo vệ mạng nhỏ rồi nói.
Kết quả khi cậu đi ra từ trong phòng, thấy ba gương mặt ba biểu tình hoàn toàn khác nhau.
Lôi Dực biểu tình ái muội đảo quanh Tô Hàm và Lôi Nghị: Còn giả vờ không biết nhau, ngay cả bộ đồ phòng hộ anh tôi dùng nhiều năm cũng tặng cho cậu rồi, tôi nói mà, nếu không sao lại sinh ra bé Tô Triêu chứ.
Lôi Trung lại có vẻ mặt hiểu rõ: Thì ra đại thiếu gia coi trọng Thiếu phu nhân tương lai như vậy ha.
Chủ nhân bộ đồ phòng hộ mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng nghĩ: Quả thế, người này đúng là đầu sỏ hại mình một phen xấu hổ.
Nhìn ba người vẫn không nhúc nhích nhìn mình, Tô Hàm ho khan một tiếng nói “Cái kia Lôi tiên sinh, chúng ta đi thôi?”
“Ừ.” Lôi Nghị mặt không đổi sắc gật đầu.
Nhìn Lôi Nghị không nhìn mình chằm chằm nữa, Tô Hàm thở ra, nói với Lôi Dực “Con trai tôi xin nhờ cậu.”
“Yên tâm.” Lôi Dực nghe vậy cam đoan, “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cháu trai tôi, chúc hai người đi chơi vui vẻ!”
“Hả?” Ba người đồng loạt nhìn về phía Lôi Dực.
“Khụ…” Lôi Dực nói lỡ, miệng ho khan một tiếng, nhanh chóng cho qua, “Tôi nói, chúc cậu thành công tiến cấp.”
“Ừ, chúng tôi đi đây.”
Tô Hàm nói xong, cùng Lôi Nghị xuống lầu xuất phát tới Thú Lâm.
Để xe điều khiển tự động, Lôi Nghị yên vị trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Hàm thấy thế cũng không quấy rầy, thật ra cậu ước gì Lôi Nghị không mở miệng, nếu không anh lại nói đến chuyện bộ đồ phòng hộ thì làm thế nào.
Ngay khi Tô Hàm cho rằng Lôi Nghị sẽ không mở miệng, anh lại đột nhiên nói một câu khiến Tô Hàm không kịp chuẩn bị.
Lôi Nghị nói “Cám ơn?”
Tô Hàm “?”
“Ngày đó ở Thú Lâm, cậu đã gửi tin thông báo cho bọn Lãnh Liệt.” Nhìn Tô Hàm không hiểu, Lôi Nghị giải thích.
“À?” Vốn nghĩ nếu Lôi Nghị khởi binh vấn tội, Tô Hàm chắc chắn sẽ trực tiếp nghẹn một cục, nhưng bây giờ anh lại nói như vậy, Tô Hàm cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Không đợi Tô Hàm nói gì, Lôi Nghị lại nói “Nhưng cậu cũng lấy đi bộ đồ phòng hộ của tôi.”
Tô Hàm “… Cho nên?”
“Cho nên cậu cũng đừng mong lấy được gì từ tôi.” Lôi Nghị nói tiếp.
Tô Hàm nghe vậy chớp chớp mắt, lý giải những gì Lôi Nghị nói từ đầu tới đuôi, sau đó nở nụ cười.
“Ý anh là tôi đã cứu anh, nhưng lại khiến anh mất mặt trước thuộc hạ của anh, cho nên công thành tội, anh sẽ không trả thù tôi nhưng cũng không báo đáp ơn cứu mạng của tôi, anh cứ tự quyết định thì như vậy sao?” Tô Hàm nhìn Lôi Nghị, cười nói.
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị trầm mặc một chút rồi mở miệng “Cậu muốn thế nào?”
Tô Hàm nghe vậy nở nụ cười, trước đó cậu còn sợ Lôi Nghị sẽ trả đũa, nhưng bây giờ cậu tuyệt đối không sợ, bởi vì theo Lôi Dực hình dung, hơn nữa biểu hiện của anh lúc này, thì anh là một người cẩn thận tỉ mỉ nhưng công tư phân minh, như vậy anh sẽ không tùy tiện giận chó đánh mèo.
Đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ anh chưa làm gì cậu, nếu không đổi lại một kẻ tâm cao khí ngạo thì từ lúc nhìn thấy cậu đã động thủ chỉnh cậu rồi sao có thể nhẫn nại đến hiện tại.
Tô Hàm là người rất biết lợi dụng tình thế tận dụng mọi thứ, nếu Lôi Nghị tức giận vì cậu lấy đi bộ đồ phòng hộ của mình thì Tô Hàm cũng không giám làm gì nói không chừng còn nói vài câu nịnh hót, không có cách nào khác, cậu không mạnh bằng người ta.
Nhưng hiện nay Lôi Nghị quyết định không làm gì cậu, ngược lại cậu lại không muốn buông tha dễ dàng như vậy.
Ho khan một tiếng, Tô Hàm mở miệng “Lôi tiên sinh, nói thế nào tôi cũng cứu anh một mạng, nếu không có tôi báo tin không chừng bây giờ anh đã vào trong bụng dị thú rồi, anh không thể lấy một bộ đồ phòng hộ mà đuổi tôi đi, nhìn cách ăn mặc của Lôi tiên sinh và vệ sĩ dị năng cấp bên cạnh em trai anh đã chứng minh thân phận của anh không đơn giản, hơn nữa nghe nói anh còn có dị năng cấp , lại thừa kế gia tộc. Thân phận cao quý như vậy, theo lý thuyết mạng này của anh có lẽ rất đáng giá mới đúng.”
Lôi Nghị nghe vậy quay đầu hai mắt nhìn thẳng Tô Hàm, ánh mắt sắc bén khiến Tô Hàm thở không nổi.
Tô Hàm dùng toàn lực khó khăn lắm mới nhịn xuống không làm chuyện mất mặt trước Lôi Nghị, mãi đến khi Tô Hàm sắp kiên trì không được thì Lôi Nghị thu hồi khí thế, thản nhiên liếc nhìn cậu.
Thấy Lôi Nghị thu khí thế lại, Tô Hàm mãnh liệt thở ra một hơi ngồi phịch tại chỗ, quả nhiên ha, dị năng cấp nếu đã giận dữ khí thế không gì che được.
Vừa rồi nếu cậu lộ ra chút gì đó thì có lẽ đã chết ở chỗ này, nhưng bây giờ Tô Hàm vẫn cảm giác được sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Chẳng qua——
Xoa xoa mồ hôi trên trán, Tô Hàm nở một nụ cười xinh đẹp, dù như thế nào xem như đã đạt được mục đích rồi.
Quả nhiên, Lôi Nghị mở miệng “Cậu muốn gì?”
Tô Hàm cười hì hì đáp “Bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong rồi nói được không?”
“Được.” Lôi Nghị gật đầu, trầm giọng đáp, “Chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ đồng ý.”
Tô Hàm nghe vậy nhíu mày, đúng là không phải người lớn lên trong gia đình bình thường ha, nói chuyện rất có kỹ xảo, không quá đáng, thật có ý nghĩ sâu xa nha.
Xe rất nhanh đến bên cạnh Thú Lâm.
“Đến rồi, anh muốn xuống không?” Dừng một chút, Tô Hàm nói thêm “Thật ra anh có thể không đi, ở chỗ này chờ hoặc là đi dạo…”
Lôi Nghị đánh gãy lời nói Tô Hàm, tích chữ như vàng “Cùng đi.”
“Cũng được… Ách, vậy được rồi.” Nhìn Lôi Nghị kiên quyết, Tô Hàm cũng không phản đối nữa.
Thật ra trong lòng cậu rất muốn Lôi Nghị đi cùng, dù sao chuyện bộ đồ phòng hộ cũng giải quyết rồi, hơn nữa cậu còn có được một chỗ tốt từ đó.
Đã như vậy, có một người làm trợ lực mạnh mẽ sao lại không cần, cậu cũng không ngốc, tuy cậu đã chuẩn bị rất đầy đủ nhưng có thêm một phần lợi thế vẫn tốt hơn.
Bởi vì lần này tới đây chiến đấu để đột phá dị năng, cho nên Tô Hàm quyết định thẳng hướng tới sâu bên trong Thú Lâm, mấy con quái nhỏ bên ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn.
Đi một hồi lâu, hai người cuối cùng cũng gặp được một dị thú cao khoảng m, toàn thân lông màu bạc, mắt màu tím, giống như con sói trong TV trước tận thế.
Phản ứng đầu tiên của Tô Hàm là, rất mạnh mẽ, rất dũng mãnh, cũng rất xinh đẹp.
Nhưng Tô Hàm không chút mềm lòng, cao thủ so chiêu mềm lòng chỉ có thể khiến mình bị giết nhanh hơn.
“Đây là dị thú cấp , Sói Gió, dị năng hệ phong, tốc độ rất nhanh, thường dùng phong nhận.” Lôi Nghị đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
“Cảm ơn.” Tô Hàm nói xong, tiến lên giằng co với Sói Gió.
Lôi Nghị thấy thế lui ra sau vài bước, chuyên tâm nhìn Tô Hàm và Sói Gió.
Một người một thú khí thế nổi lên, nhưng không nhanh chóng ra tay, gường như còn cân nhắc thực lực của đối phương, cũng chờ đối phương ra tay.
“Xoát ”
Cuối cùng vẫn là ra tay Tô Hàm trước, cậu kém nó về cấp bậc nên ra tay trước tối thiểu cũng có thể chiếm được tiên cơ.
Vài nhánh cây dựng lên, chuẩn bị sẵn sàng tập kích Sói Gió, chẳng qua như Lôi Nghị nói, Sói Gió tốc độ rất nhanh, dễ dàng tránh được công kích của Tô Hàm.
Sau đó, phản công, vài đạo phong nhận sắc bén khí thế phá không khí lao tới, trong nháy mắt tới trước mặt Tô Hàm.
Tô Hàm nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh, nhung vẫn bị một đạo phong nhận đánh trúng cánh tay.
Chỉ một chiêu Tô Hàm đã bị đánh trúng, từ khi sống lại cho tới bây giờ cậu chưa gặp đối thủ mạnh như thế này.
Nhưng cậu không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất hưng phấn, cảm giác máu toàn thân đang sôi trào.
Đã bao lâu không được chiến đấu sảng khoái như vậy, khi tận thế vì tranh đoạt địa bàn lục đục với nhau nên dị năng mới luôn dừng lại ở cấp , cuối cùng thậm chí còn bị Tạ Huy và Lý Lượng hãm hại rơi vào vòng vây của tang thi.
Ngẫm lại một dị năng cấp như cậu lại bị những tang thi cấp thấp không có trí tuệ ăn tươi đến chết, TMD thật nghẹn khuất.
Dường như muốn phát tiết tất cả sự bất mãn của kiếp trước, Tô Hàm điều động tất cả cỏ cây ở xung quang, công kích về phía não của Sói Gió.
Chỉ là Sói Gió cấp sao có thể dễ dàng đối phó như vậy, khi Tô Hàm điên cuồng công kích dựa vào dị năng hệ phong, nó hầu như tránh thoát hơn một nửa công kích, ngay cả khi ngẫu nhiên bị cuốn lấy cũng rất nhẹ thoát được.
Sau đó, nó phản kích, từng đạo phong nhận không ngừng công kích Tô Hàm, Tô Hàm lại không có tốc độ của Sói Gió, đại bộ phận phong nhận đều đánh lên người cậu.
May mà cậu mặc bộ đồ phòng hộ có lực phòng ngự siêu cường, nếu không thì đã bị thương rất nhiều rồi, nhưng phòng hộ dù có tốt thế nào nó cũng là vật chết, nếu cứ tiếp tục bị Sói Gió công kích như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phá hỏng.
Híp mắt nhìn Sói Gió, Tô Hàm điều động dị năng trong cơ thể, khống chế nhiều cây cỏ hơn vừa rồi, tất cả đều hướng về phía Sói Gió.
Lần này cuối cùng ——
Toàn thân Sói Gió đã bị quấn ở bên trong, nhưng Tô Hàm cũng không vì vậy mà lơi lỏng, cậu biết, nếu Sói Gió thật sự dễ đối phó, cậu sớm đã thắng rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó các nhánh cay quấn quanh Sói Gió đều bị vỡ ra.
Bị con người yếu đuối hơn mình làm cho chật vật như vậy, Sói Gió cuối cùng cũng tức giận, phong nhận hướng phía về phía Tô Hàm dày đặc gấp đôi vừa rồi.
Tô Hàm thấy thế nhanh chóng chạy trốn, chẳng qua cậu không nghĩ tới có những đạo phong nhận ấy che dấu, thừa dịp Tô Hàm tránh né, Sói Gió đã tiến đến bên cạnh Tô Hàm.
Chờ Tô Hàm phản ứng lại, Sói Gió đã vươn móng vuốt sắc bắt ra, nó muốn xé nát con người trước mắt, kẻ dám can đảm khiêu chiến quyền uy của nó.