Edit & Beta: Hoa Cúc
“Thức tỉnh rồi.” Tô Hàm nghe vậy không chút suy nghĩ hồi đáp, chủ yếu cũng vì cậu cảm thấy không có gì phải giấu giếm.
Chọc chọc vài cái lên mặt Tô Triêu, Lôi Nghị bình tĩnh hỏi “Vậy nó thức tỉnh dị năng gì?”
“Bùm bùm —— ”
Tô Hàm còn chưa kịp trả lời, thì thấy con mình lại phóng điện.
Tô Hàm hì hì cười ra tiếng, cái này không cần trả lời ha, mình bị đánh nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng đến phiên người khác…
Cười được một nửa Tô Hàm đột nhiên dừng lại, bởi vì cậu phát hiện, Lôi Nghị căn bản không sao, ngay cả sợi tóc cũng không có dấu hiệu bị dựng lên…
“Vì sao anh không sao!” Tô Hàm chỉ Lôi Nghị, có chút không thể tin, còn có một tia ủy khuất hỏi.
Rõ ràng trước đó mình bị điện giật thảm đến mức không chịu được, tuy không bị thương nhưng vẫn rất khó chịu.
“…Cậu đã quên, tôi cũng có dị năng biến dị hệ lôi.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị trấn định đáp. Nói cách khác đứa bé này đúng là con trai mình, tuy đứa bé ra đời sớm hơn so với mong muốn của mình, nhưng nếu người sinh là Tô Hàm, dường như cũng không khó tiếp nhận như vậy.
“Đúng nhỉ.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, “Thật trùng hợp ha, vậy nếu con tôi dị năng giống anh thì về sau anh dạy nó sử dụng dị năng được không?” Tô Hàm cười nói.
“Được.” Gật đầu, Lôi Nghị trả lời rất đương nhiên, con anh đương nhiên anh phải dạy.
Tô Hàm nghe vậy kinh ngạc “Anh đồng ý thật sao?”
Trời mới biết, cậu chỉ muốn chỉ đùa một chút thôi, dù sao thân phận địa vị của Lôi Nghị cao như vậy, sao lại để ý đến lời mời cậu chứ.
Không trả lời nghi hoặc của Tô Hàm, ngược lại Lôi Nghị nói, “Nếu… cha đứa bé này không phải Lâm Tuấn, mà là một người đàn ông khác, cậu sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Hàm nghe vậy nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc trả lời “Thật ra một người cha khác của bé là ai đối với tôi mà nói căn bản không quan trọng, cho dù thế nào tôi cũng không giao con của tôi cho anh ta.”
“…Vậy nếu người đó không chỉ muốn con của cậu, mà còn muốn cả cậu thì sao?” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị hỏi.
“Sao có thể?” Tô Hàm nghe vậy cười nói, “Nếu trong lòng anh ta thật sự có tôi, còn có đứa bé này… thì sao khi tôi sinh con ngay cả cái mặt cũng không thấy.”
“Hoặc người đó có chuyện gì khó nói thì sao?” Lôi Nghị nhịn không được vì ‘mình’ cãi lại.
“Nếu anh ta có chuyện gì khó nói cũng tốt, chẳng quan hệ gì với tôi đâu, dù sao với tôi anh ta chỉ là người cung cấp tng trùng mà thôi.” Tô Hàm nhún vai mở miệng
“…” Lôi Nghị cung cấp tng trùng.
“Ài, không đúng, sao anh đột nhiên lại nói tốt cho cái người đàn ông không biết đang ở nơi nào kia?” Tô Hàm nhìn Lôi Nghị, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, rõ ràng trước đó rất không ưa Lâm Tuấn mà.
Tuy Lôi Nghị nói người đàn ông kia không nhất định là Lâm Tuấn, nhưng trong nội tâm Tô Hàm, Lâm Tuấn vẫn là lựa chọn hợp lý nhất.
Lôi Nghị “…”
Tô Hàm hé mắt “Có phải anh đã điều tra được cái gì rồi không?”
“… Không.” Lôi Nghị theo bản năng lựa chọn nói tránh, sau khi nói xong, ngay cả bản thân anh cũng rất kinh ngạc, vì sao không nói thật nhỉ.
“Thì ra không có gì.” Tô Hàm nhất thời nhụt chí, ban đầu cậu nghĩ rằng lấy địa vị của Lôi Nghị thì chỉ trong thời gian ngắn một ngày là có thể điều tra ra.
Cậu thật sự rất muốn biết trước kia ‘Tô Hàm’, Lâm Tuấn và cái người gọi là Tiểu Thược trong miệng Lâm Tuấn kia rốt cuộc xảy ra chuyện cẩu huyết gì.
Được rồi, thật ra cậu cũng có chút bát quái, nhân tiện nếu như có thể điều tra ra được người giấu tên chuyển tiền cho mình là ai thì quá tốt.
Nhìn đến Tô Hàm thất vọng, Lôi Nghị mở miệng “Tôi sẽ làm nhanh chóng.” Để em và con trở thành người nhà họ Lôi.
“Vậy được rồi.” Tô Hàm bĩu môi trả lời, cũng chỉ có thể như vậy.
Nhìn bờ môi Tô Hàm hồng hồng, Lôi Nghị không biết vì sao đột nhiên có xúc động muốn hôn lên, thậm chí còn có một xao động khác.
“Anh… Làm sao vậy?” Nhìn biểu tình Lôi Nghị dường như có chút không ổn, Tô Hàm đi lên trước, quan tâm hỏi.
Nhìn Tô Hàm cách mình không đến nửa mét, ngay cả lông mi cũng có thể nhìn thấy rành mạch, làn da rất trắng rất nhẵn rất mịn, môi lại càng phấn nộn…
Nếu như có thể đích thân hôn lên…
Nhìn mặt Lôi Nghị chậm rãi nhích lại gần, tim dường như Tô Hàm đột nhiên đập nhanh hơn một chút…
“Này, Lôi Nghị anh lại gần như vậy không phải là muốn hôn tôi chứ?” Dùng tay chống đỡ thân thể Lôi Nghị, Tô Hàm vẻ mặt trêu đùa nói.
“… Không phải.” Trả lời vấn đề của Tô Hàm, Lôi Nghị còn nói thêm “Tôi đi thay quần áo một chút.”
Nói xong xoay người bước đi, hơn nữa còn ngây ra một giây, mình thật sự muốn hôn cậu ấy.
Chẳng qua, anh tự nhận mình bóng dáng trầm ổn, nhưng trong mắt Tô Hàm lại hoàn toàn không phải như vậy. Làm sao, thấy thế nào… dáng vẻ này…giống như hoang mang chạy trốn thế nhỉ.
Hoang mang chạy trốn… Tô Hàm lập tức phản bác lòng mình, sao có thể như vậy, người kia là Lôi Nghị đấy, hiện nay là thượng tá trẻ tuổi nhất Liên Minh nha, sao lại có lúc hoang mang chạy trốn cho được.
Chẳng qua vừa rồi anh ta đi vội vàng như vậy cũng rất kỳ quái ha, hơn nữa anh ta vừa mới nói là đi thay quần áo nhỉ?
Tô Hàm không biết ra sao lại nhớ tới làn đầu tiên hai người gặp nhau, mình cởi bộ đồ phòng hộ của anh, bên dưới lộ ra dáng người hùng vĩ…
Làn da màu mạnh khỏe mạnh, tám khối cơ bụng xinh đẹp …
Thật muốn nhìn, làm sao đây?
Vậy trộm nhìn một chút chắc hẳn không có vấn đề gì nhỉ?
Tô Hàm nghĩ nghĩ, đứng dậy nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ của Lôi Nghị, sau đó cẩn thận mở một khe cửa, ghé đầu vào trong…
“Có việc gì?” âm thanh Lôi Nghị thản nhiên truyền đến từ trong phòng.
“Ách…” Tô Hàm sờ sờ mũi, cậu có thể nói là cậu đến rình coi được không.
Nhưng mà nếu đã bị bắt thì… Tô Hàm thoải mái đi vào.
Lúc này, Lôi Nghị vừa thay quần, áo còn chưa mặc, cơ bụng xinh đẹp thoải mái bày ra, khiến Tô Hàm nhìn suýt chút nữa chảy nước miếng.
Lần trước tự tay cậu cởi bộ đồ phòng hộ nên đương nhiên biết dáng người anh rất tốt, nhưng không nghĩ tới mới một thời gian nhìn không thấy, dáng người anh lại càng tốt, bình thường bị che giấu trong lớp quần áo chỉ cảm thấy dáng anh cao ngất, nhưng ai biết sau khi cởi quần áo lại đẹp như thế này đâu.
Thấy Tô Hàm nhìn chằm chằm… phần bụng? Híp mắt dáng vẻ háo sắc, Lôi Nghị không biết nên tức hay nên cười.
“Thích không?” Lôi Nghị mở miệng hỏi.
“Thích.” Tô Hàm thuận miệng trả lời, trả lời xong mới phát hiện mình đang nói gì, nhất thời cảm thấy rất muốn cho mình một cái tát.
Nghe Tô Hàm trả lời, hơn nữa nhìn biểu tình hối hận của cậu, Lôi Nghị rất không phúc hậu nở nụ cười.
Nghe Lôi Nghị mặt than vạn năm bất chợt nở nụ cười, Tô Hàm cũng bất chấp xấu hổ, dán mắt nhìn chằm chằm nói “Anh cười lên thật ra nhìn rất đẹp.”
Được rồi thật ra chỗ nào cũng đẹp, quả thật đẹp trai đến mức không thể nhìn thẳng, nếu không phải từng vì yêu mà trải cái giá lớn rất thảm thiết thì Tô Hàm cũng nhịn không được mà động tâm.
“Cậu cũng rất xinh đẹp.” Có qua có lại, Lôi Nghị không chút keo kiệt khích lệ.
Tô Hàm “…”
Tô Hàm thật sự đỏ mặt, hôm nay Lôi Nghị bị làm sao vậy, không bình thường?
Nhìn Tô Hàm đỏ mặt, biết nói thêm nữa cậu sẽ xấu hổ thành tức giận, cho nên Lôi Nghị rất hảo tâm nói sang chuyện khác “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Tô Hàm nghe vậy ngẩng đầu, kết quả đúng lúc nhìn thấy cơ bụng săn chắc màu mật ong của Lôi Nghị, sau đó không biết thế nào, ma xui quỷ khiến nói một câu “Anh có mệt không, có muốn tôi giúp anh mát-xa một chút?”
“…” Lôi Nghị không ngờ Tô Hàm sẽ nói một câu như vậy.
“…?!” Chính Tô Hàm cũng thật không ngờ mình lại nói ra như vậy.
“Cái kia… Tôi muốn nói, anh và em trai anh giúp tôi rất nhiều, bây giờ tôi lại không có gì để báo đáp anh, cho nên… Khụ… kỹ thuật mát-xa của tôi thật ra cũng không tồi.” Tô Hàm nhìn Lôi Nghị, dốc lòng mở miệng.
Nhìn chằm chằm Tô Hàm trong chốc lát, Lôi Nghị nói “Cậu làm đi.”
“…!?”Tô Hàm không nghĩ tới Lôi Nghị thật sự đồng ý.
Nhưng nếu Lôi Nghị đã nói như vậy Tô Hàm cũng chỉ có thể cười trả lời “Vậy được rồi, anh nằm úp sấp trên giường đi, tôi giúp anh mát-xa bả vai và thắt lưng một chút.”
Lôi Nghị nghe vậy đến bên giường cởi giày, theo Tô Hàm chỉ thị, nằm trên giường úp sấp xuống.
Nhìn Lôi Nghị làm theo lời của mình úp sấp trên giường, đột nhiên nội tâm Tô Hàm có chút tối tăm, có lẽ mình có thể nhân cơ hội này ăn chút đậu hủ, cơ hội tốt như vậy, không chiếm mới là đứa ngu.
Nghĩ vậy, Tô Hàm tâm tình nhộn nhạo đến bên giường, ngồi xuống, sau đó hai bàn tay trắng nõn xinh đẹp đặt ở trên vai Lôi Nghị, nặng nhẹ xoa bóp vừa phải.
Kỳ thật bằng lương tâm mà nói, kỹ thuật Tô Hàm mát-xa đúng là không tồi, bởi vì Tạ Huy trước tận thế thường làm việc ở văn phòng, ngồi cả một ngày trời nên thắt lưng thường xuyên nhức mỏi, Tô Hàm vì anh ta mà học mát-xa. Nhưng không nghĩ tới chỉ ngắn ngủn vài năm, người khiến cậu đặc biệt chạy đi học mát-xa lại rời xa cậu, chẳng qua cái nghề này cuối cùng cũng không học phí công, không phải bây giờ dùng đến rồi sao.
Hơn nữa dáng người này mạnh mẽ hơn Tạ Huy nhiều lắm, đúng như những gì cậu tưởng tượng lực lượng bộc phát rất được, nhưng… Nhìn chằm phần lưng xinh đẹp của Lôi Nghị, Tô Hàm đột nhiên có chút ghen tị nghĩ, dáng người như vậy tương lai cũng không biết ai được lợi nhỉ. Vì sao khi nghĩ đến người đàn ông tràn ngập mị lực này, có một ngày sẽ thuộc về một người đàn ông hoặc một người phụ nữ khác Tô Hàm lại có chút không thoải mái.
Sau đó bởi vì tâm tình buồn bực khó hiểu, tay Tô Hàm càng ngày càng không thành thật, lúc bắt đầu còn ấn ở trên vai, đột nhiên bây giờ lại chậm chạp dời xuống dưới, còn có ý xấu trượt một đường trên sống lưng Lôi Nghị.
Tô Hàm vốn nghĩ thừa dịp bây giờ người đàn ông này còn chưa có chủ thì chiếm tiện nghi nhiều một chút, nhưng sau đó hình như là chơi đến nghiện, chọc nơi này ấn nơi kia.
Khi đang chơi đùa hăng say Tô Hàm, đột nhiên một bàn tay vươn ra nắm chắc bàn tay đang tại làm loạn của cậu.
“Chơi rất vui nhỉ?” Lôi Nghị quay đầu nhìn cậu, mặt không đổi sắc nói.