Edit & Beta: Hoa Cúc
Không trực tiếp trả lời vấn đề của Tô Hàm, Lôi Nghị hỏi ngược lại “Em không muốn hỏi về chuyện thân thế của mình à?”
Tô Hàm sửng sốt một chút rồi trả lời “Ừ, tôi có cảm giác thân thế của tôi dường như không chỉ đơn giản là một cô nhi, cứ cảm thấy từ khi bắt đầu ở cô nhi viện cuộc sống của ‘Tô Hàm’ quá thuận lợi.”
Mặc dù mình có khuôn mặt mà được đối xử tốt, nhưng ở cô nhi viện nhất định cũng không thiếu trẻ con đáng yêu, biết cách nhìn sắc mặt người khác và nói ngọt lại càng không thiếu, vì sao bọn họ cố tình chăm sóc đặc biệt với mình nhỉ.
Mặt khác là về công việc, theo tư liệu thượng nói, ‘Tô Hàm’ mới ra khỏi cô nhi viện đã tìm được công việc này, chuyện này đối với một người thường không thức tỉnh dị năng hay lực tinh thần cho dù tài giỏi đến mấy dưới tình trạng sống ở Thành Trung Tâm là rất không bình thường. Lại càng không nói công việc đó còn bao ăn bao ở tiền lương không thấy đáy nha.
Nếu không lý giải được những chuyện đó thì người giấu tên hàng tháng gửi tiền vào thẻ thân phận của ‘Tô Hàm’ có thể sẽ rõ ràng vấn đề này. Sau khi xem tập tài liệu kia, Tô Hàm có thể khẳng định người gửi tiền không phải Lâm Tuấn. Như vậy ngoại trừ người thân của ‘Tô Hàm’ thì còn có ai cho cậu tiền nữa đâu, tiền cũng đã chuyển gần hai năm.
Đương nhiên cũng có thể là cha của bé Tô Triêu, nhưng vấn đề là trong tư liệu này không điều tra được người đàn ông kia cuối cùng là ai.
Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng “Thẻ giấu tên chuyển tiền kia anh không điều tra được, tuy bây giờ thẻ chuyển tiền đều là thẻ thân phận buộc định với con người, nhưng chẳng qua trong những gia tộc lớn giống như gia đình anh muốn lấy vài cái thẻ thân phận chống là một chuyện rất đơn giản, cho nên nếu từ thẻ thân phận này để tìm manh mối thì không bằng bắt đầy từ dị năng của em.”
“Dị năng?” Tô Hàm không hiểu.
“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu, mở miệng, “Trên thế giới này, có một số dị năng thuộc loại di truyền theo gia tộc, nói cách khác ngoại trừ gia tộc đó có được loại dị năng đó thì những người khác đều không thể nào thức tỉnh loại dị năng đó.”
Tô Hàm “Anh đang nói là…”
Lôi Nghị “Là một trong hai dị năng em đã thức tỉnh, thuấn di.” Mặt khác là dị năng biến dị hệ lôi của Lôi gia.
“Thuấn di?” Tô Hàm nghe xong lại cảm thấy không phải như vậy, thuấn di rõ ràng kiếp trước cậu đã thức tỉnh rồi, sau đó có được miếng bánh trọng sinh nên tới đây.
“Đúng.” Lôi Nghị lại một lần nữa gật đầu nhìn Tô Hàm nói, “Lần trước em sử dụng thuấn di ở Thú Lâm em, anh không phải đã cảnh cáo em, đừng cho người khác biết em có được loại này dị năng rồi sao.”
“Ừ.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, lần trước ở Thú Lâm mình đánh nhau với Sói Gió, sau đó sử dụng thuấn di, Lôi Nghị đúng là đã nói với mình rằng không được tùy tiện sử dụng nó, nhưng lúc ấy mình chỉ cho rằng loại dị năng này rất ít thấy, bây giờ xem ra còn có những điều bí ẩn khác?
“Như vậy, một người chỉ thức tỉnh một loại dị năng thuấn di là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì dị năng như thuấn di có một đặc điểm, nó thích hợp cho việc ám sát, bỏ chạy, ẩn nấp hành tung, cho nên nó là dị năng phối hợp, người thức tỉnh thuấn di sẽ đồng thời thức tỉnh một dị năng khác dùng cho chiến đấu, có thể nói nếu một người chỉ thức tỉnh dị năng này thì gần như là bất bại.”
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, dù sao nếu có thể thuấn di đánh không lại thì hoàn toàn có thể trốn mà. Bởi vì kiếp trước dị năng của cậu cao nhất đã là cấp , nên Tô Hàm rất rõ ràng, thời kỳ sau này thuấn di sẽ rất nghịch thiên, như cậu, khi dị năng ở cấp khoảng cách thuấn di đã đạt tới năm mươi mét.
Cấp đã kinh khủng như thế, như vậy cấp , cấp thì sao, thậm chí là cấp cao nhất cấp nữa, dị năng thuấn di tu luyện đến cấp bậc cao sẽ mạnh mẽ thế nào Tô Hàm cũng không dám tưởng.
Cũng bởi vì thế mà cậu không tùy tiện dùng dị năng thuấn dị trước mặt người khác, lúc ấy ở Thú Lâm cũng chỉ có Lôi Nghị thấy cậu sử dụng một lần, có lẽ là bởi vì có ý nghĩ cậu rất tin tưởng người này.
Nhìn Tô Hàm suy nghĩ cẩn thận, Lôi Nghị tiếp tục nói “Em biết dùng thuấn di để dịch chuyển chính mình, nhưng không biết thuấn di đến cấp thì có thể mang theo một người cùng thuấn di, khi đến cấp mười một có thể dùng thuấn di đưa một người đến một địa điểm khác.”
Tô Hàm “…”
“Vậy quá nghịch thiên rồi…” Trầm mặc một lúc lâu, Tô Hàm yên lặng mở miệng, “Nếu như vậy chẳng phải là đủ cấp bậc thì có thể tùy thời tùy chỗ không để ý người khác có đồng ý hay không đưa người đó đến bất kỳ nơi nào.”
Nếu đó là sự thật thì khi mình đánh không lại đối phương, chỉ cần đưa đối phương đến một nơi nào đó nguy hiểm là xong rồi, ví dụ như sâu bên trong Thú Lâm hoặc là trực tiếp đưa đến nơi nào thật cao, không cần phải xen vào, để đối phương rơi xuống ngã chết luôn…
Có thể còn những điều kì diệu khác mà trong lúc này Tô Hàm không nghĩ ra được.
Dù sao, nếu sau này thuấn di thật sự mạnh mẽ như Lôi Nghị nói, thì nó tuyệt đối sẽ miểu sát() tất cả các dị năng đang tồn tại, thậm chí ngay cả quần chiến() cũng không sợ, đánh không lại trực tiếp tống bọn họ đi là xong.
() Miểu sát: Thuật ngữ trong game, dùng một chiêu giết chết đối thủ.
() Quần chiến: Đánh hội đồng.
“Vậy lúc trước anh xuất hiện ở Thú Lâm…” Đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc trước gặp Lôi Nghị, Tô Hàm mở miệng.
“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu “Lúc trước đúng là anh bị người ta dùng thuấn di đưa đến đó.”
“À.” Tô Hàm hiểu rõ, trách không được lúc ấy rõ ràng anh bị thương rất nghiêm trọng mà lại không nhìn thấy bất kỳ vết máu hay dấu vết đánh nhau nào bên cạnh.
“Chẳng qua, lúc trước người đó đưa tôi đến Thú Lâm là vì muốn cứu tôi mà không phải giết tôi.”
Ban đầu anh nhận mệnh lệnh từ cấp trên, có một thánh phố bình thường xuất hiện một dị thú cấp , muốn anh dẫn người đi bắt giữ, nhưng khi anh và dị thú kia giao chiến thì mới biết dị thú kia đã cấp mà không phải cấp .
Phải biết rằng trong mắt dị thú hay người dị năng thì sự chênh lệch cấp bậc luôn quyết định tất cả, nếu chỉ kém một cấp thì dựa vào dị năng biến dị lôi hệ của Lôi Nghị còn có thể có năng lực đánh một trận, ít nhất cũng chạy trốn được.
Nhưng đối thủ cấp , Lôi Nghị cũng chỉ có chịu chết, trên thực tế lúc ấy Lôi Nghị cũng cho là mình chắc chắn sẽ chết, lại không nghĩ tới vào thời khắc quyết định có người ra tay cứu mình.
Tuy đưa anh đến một nơi nguy hiểm không kém là Thú Lâm, nhưng cuối cùng anh vẫn sống, cho nên người kia là ân nhân cứu mạng của anh.
“Như vậy à…” Tô Hàm gật đầu rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi, “Vậy anh thấy rõ người cứu anh là người như thế nào không?”
Không phải Lôi Nghị vừa nói, thuấn di là dị năng di truyền theo gia tộc sao? Nếu như vậy, người dùng thuấn di cứu Lôi Nghị chắc chắn chính là người thân của mình, hơn nữa nói không chừng còn là trực hệ().
() Trực hệ: Những người cùng dòng máu về trực hệ là cha, mẹ đối với con cái; ông, bà đối với cháu nội, cháu ngoại, anh em bà con cùng chung họ hàng huyết thống với nhau.
Biết Tô Hàm muốn hỏi gì, Lôi Nghị trầm mặc lắc đầu “Lúc đó tình huống quá nguy hiểm, cho nên anh không thấy rõ.”
Thật ra khi đó Lôi Nghị có cảm giác rất quen thuộc với người đó, khi bị dịch chuyển đi, có liếc mắt qua một cái, tuy không thấy rõ khuôn mặt người đó, nhưng anh lại cảm thấy người kia rất giống chủ tịch Liên Minh, Tô Minh Diệp.
Chẳng qua anh không hoàn toàn nắm chắc, để có thể khẳng định người đó là Tô Minh Diệp, cho nên anh mới không nói thật cho Tô Hàm biết, sợ đến lúc đó không phải là Tô Minh Diệp lại khiến cậu thêm thất vọng.
“Ài…” Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm rất thất vọng, vốn cho rằng có thể biết được thân thế của mình chứ.
“Vậy chuyện này và chuyện anh nói tôi không thể tùy tiện để lộ dị năng có quan hệ gì?” Sửa sang lại cảm xúc, Tô Hàm tiếp tục hỏi.
“Bởi vì dị năng thuấn di rất nghịch thiên, hơn nữa nó am hiểu ám sát cho nên đối với người thức tỉnh loại dị năng này, tất cả các dị năng khác đều theo bản năng bài xích người đó.” Nghe được nghi hoặc của Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng nói, “Ban đầu thời điểm chỉ là bài xích, nhưng khi người đó vì báo thù mà giết một người khác dị năng rất mạnh hơn người đó hai cấp, thì mọi người cuối cùng cũng quyết định liên thủ diệt trừ người kia.”
“Chờ chút.” Đánh gãy lời Lôi Nghị nói, Tô Hàm hỏi, “Nếu người đó giết người vì báo thù, vậy vì sao bọn họ lại còn muốn giết người đó.”
Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc một hồi, nói rằng, “Có lẽ là bọn họ không muốn người khác mạnh hơn mình, hôm nay người đó có thể giết chết một người cao hơn mình hai cấp, như vậy về sau người đó có thể giết chết một người hơn ba cấp thì sao?”
Tô Hàm nghe vậy ngẫm lại cũng đúng, đều có cấp bậc như nhau, vì sao có người có thể dựa vào thuấn di mà giết người mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa quan trọng hơn là, nếu như để người đó trưởng thành, chỉ dùng đến thuấn di thôi sớm hay muộn cũng có một ngày người đó sẽ là người mạnh nhất Liên Minh.
Mặt khác nếu là kẻ có dã tâm thì sao lại cho phép người đó còn sống mà trưởng thành được, khi người đó còn chưa chính thức trưởng thành thì bóp chết người đó tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
“Người kia chắc chắn không có chết phải không.” Tô Hàm mở miệng nói, nếu không sao mình lại còn tồn tại.
“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu, “Ban đầu khi bọn biết người đó có thể dịch chuyển cơ thể mình thì trước khi vây giết người đó, cũng đã chuẩn bị nhằm vào nó, nhưng không nghĩ tới, người đó còn có thể dịch chuyển cả người khác, anh chỉ biết lúc ấy những người tham dự quá trình vây giết đều bị người đó đưa vào tầng sâu nhất của Thú Lâm.”
“Như vậy người đó cũng sẽ trở thành kẻ thù chung của con người, đúng không.” Tô Hàm cười khổ nói tiếp.
“… Ừ.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị nói, “Từ đó về sau, người đó không lộ mặt nữa, trong mấy trăm năm nay, chỉ cần là người sử dụng thuấn di đều sẽ bị người dị năng vây giết.”
“Nói cách khác chúng tôi chỉ có thể sinh tồn trong bóng tối, với điều kiện là không được sử dụng thuấn di?” Tô Hàm không thể nào cam tâm, thật vất vả có được một cái máy gian lận lớn như vậy lại không thể dùng.
“Trừ phi người có thuấn di đứng trên đỉnh Liên Minh.” Lôi Nghị nghe vậy nói tiếp. Chẳng qua, nếu người cứu anh đúng thật là Tô Minh Diệp thì ông ấy có lẽ đã sắp thành công rồi.
Tô Hàm nghe vậy cười lạnh “Nào có dễ dàng như vậy.”
Cho dù thuấn di có mạnh như thế nào, cũng không chịu nổi quần công, cuối cùng có thể chạy thoát nhưng cũng giống Lôi Nghị nói, tổ tiên của ‘Tô Hàm’ chỉ có tránh trong bóng tối, không thể lộ diện.
Hoặc có lẽ, giống như cách Lý Huy dùng để đối phó với mình lúc trước, bố trí tang thi xung quanh mình, cho dù thuấn di đến chỗ nào cũng không thoát khỏi vòng vây.
Hơn nữa, thuấn di tuy rằng đúng là nghịch thiên nhưng trên thực tế cũng tiêu hao rất nhiều dị năng, cùng lắm chỉ thuấn di được ba bốn lần, sẽ không có dị năng để tiếp tục chống đỡ lần thuấn di tiếp theo.
“Anh sẽ không để em gặp nguy hiểm.” Lôi Nghị nhìn Tô Hàm, nghiêm túc nói.
Nhìn sự nghiêm túc dấu trong con ngươi Lôi Nghị, Tô Hàm cảm thấy ánh mắt cay cay, “… Tôi tin.”
Nếu không có lẽ lúc trước khi anh nhìn thấy mình sử dụng loại này dị năng đó, đã đem chuyện mình có thuấn di công bố ra ngoài, thậm chí âm thầm xử lý.
“Em cũng đừng quá lo lắng.” Lôi Nghị ngốc vụng an ủi “Bởi vì dị năng thuấn di đã biến mất rất lâu trong Liên Minh, cho nên những người dị năng bình thường đối với nó đều không quá rõ ràng, càng không nói đến chuyện đối phó với em, trên thực tế người chú ý đến ‘dị năng thuấn di’ cũng chỉ có vài gia tộc lớn mà thôi.”
Nói xong, Lôi Nghị chăm chú nhìn Tô Hàm, lại một lần nữa cam đoan “Đừng nghĩ nhiều, cẩn thận một chút sẽ không sao, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ che chở cho em.”
Lần này Tô Hàm không mở miệng, chỉ cúi đầu nghĩ, có lẽ người đàn ông này rất yêu mình.
“Được rồi, nói nhiều như vậy, em cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.” Nhìn cái đầu nhỏ ủ rũ của Tô Hàm, Lôi Nghị cong cong môi nói.
Tô Hàm nghe vậy gật đầu, buổi tối hôm nay đột nhiên biết được nhiều tin tức như vậy, cậu cần có thời gian tiêu hóa.
“Lúc trước khi vây giết người đó, Lôi gia có ra tay không?” đi đến cửa phòng ngủ, Tô Hàm đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Lôi Nghị.
Lôi Nghị hiển nhiên không ngờ Tô Hàm sẽ hỏi vấn đề này, cho nên anh rõ ràng sửng sốt một chút.
“Anh không biết.” sau khi phản ứng kịp Lôi Nghị trả lời, dù sao mọi chuyện đã lâu như vậy rồi.
Tô Hàm nghe vậy trái lại nở nụ cười “Tôi tin các người không tham gia, bởi vì nếu có, người kia có lẽ sẽ không cứu anh.”
Sau đó không nhìn phản ứng của Lôi Nghị, liền lập tức trở về phòng ngủ.
Nhưng mãi cho đến khi trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường, cậu mới nhớ tới, dường như… hình như… có vẻ…
“À, quên hỏi anh ấy về chuyện cha của Tô Triêu.” Tô Hàm vỗ đầu một cái, nói, mình thật là ngốc mà.