Edit & Beta: Hoa Cúc
Tô Hàm trải qua một giờ gây rối… À, không đúng là tận tình khuyên bảo, cuối cùng vẫn phải lấy mười vạn đồng liên bang của mình ra để nộp tiền viện phí.
Tuy tiền bệnh viện không thể giảm bớt, nhưng cậu lại có thể mang theo con mình vào ở nhà Lôi Dực.
Nói nghe rất hay, mọi người đều có tình tiết chim non mà, cậu là người tôi nhìn đầu tiên từ sau khi mở mắt, cũng chính là người thân duy nhất cuộc đời này của tôi, là một thân nhân, cậu không thể nhìn tôi lưu lạc đầu đường nhỉ.
Tóm lại, sau khi Tô Hàm biết được Lôi Dực gian trá thế nào, Lôi Dực cuối cùng cũng biết được người tên Tô Hàm này da mặt dày bao nhiêu.
Chẳng những giải quyết vấn đề chỗ ở mà ngay cả đồ dùng sơ sinh của bạn nhỏ Tô Triêu cũng được giải quyết, khi cậu dọn đến nhà Lôi Dực mới phát hiện, nhà của cậu ta có đầy đủ đồ dùng của trẻ sơ sinh, từ giường trẻ sơ sinh đến xe đẩy, từ sữa bột đến tả lót…
Tất cả đồ dùng hoàn toàn có đủ, khiến người đang rất thiếu tiền như cậu không đến mức phải phá sản.
Nhưng Tô Hàm vẫn phải tìm được chỗ ở mới, hơn nữa có một đứa con trai cần nuôi, cho nên nhiệm vụ trước mắt là phải nghĩ cách kiếm tiền.
Qua những gì cậu tìm hiểu được trên mạng, muốn kiếm tiền nhanh nhất cũng tự do nhất ở đây là nghề săn thú.
Sau tận thế không chỉ con người có dị năng mà còn có cả động vật biến dị, trải qua một ngàn năm tiến hóa những động vật biến dị đó ngày càng nguy hiểm.
Thời gian qua, những con thú tư chất cao chậm rãi sinh ra một số năng lượng như dị năng của con người, chúng nó được gọi là dị thú.
Cuối cùng vì an toàn của con người, sau tận thế bọn chúng bị người dị năng đoàn kết lại xua đuổi đến khu rừng rậm lớn nhất duy nhất trên trái đất may mắn còn tồn tại, cũng là Thú Lâm bây giờ.
Trên đường xua đuổi dị thú, con người dần phát hiện cơ thể những động vật này có chút khác thường, không ngoài dự tính năng lượng của chúng ngưng kết thành một vật chất, sau đó mọi người gọi những thứ mang năng lượng đó là thú hạch.
Qua nghiên cứu phát hiện, năng lượng bên trong thú hạch, có thể bổ sung phần dị năng tiêu hao trong cơ thể người dị năng, nên sau này, trên thế giới có thêm một nghề nghiệp là săn thú.
Người săn thú lấy việc bắt dị thú, thu hoạch thú hạch trong cơ thể dị thú để mưu sinh.
“Cậu thật sự muốn như vậy?” Lôi Dực ngồi một bên vừa đùa với đứa trẻ vừa nói, “Cậu phải biết săn thú là một nghề nghiệp rất nguy hiểm nha, vô ý một chút thôi là có khả năng toi mạng, càng không nói đến cậu vừa thức tỉnh dị năng.”
Tô Hàm ngồi bên cạnh tra tư liệu trên mạng trả lời “Yên tâm, tôi nắm chắc.”
Kinh nghiệm đời trước cũng không phải để đó cho đẹp, tuy bây giờ dị năng của cậu mới cấp hai, nhưng cậu chắc chắn cho dù đối phó với dị thú ba cấp cậu cũng nhất định không thua, bởi vì ngoại trừ dị năng hệ mộc trong tay của cậu còn một con bài ẩn nữa.
“Đi đi, nếu cậu muốn, cứ đi đi, yên tâm, nếu cậu bất hạnh bị dị thú cắn chết, tôi sẽ thu dưỡng con của cậu.” Lôi Dực nói xong hôn cậu nhóc trong ngực một cái, đó là tình cảm, không, phải nói là ham muốn.
“Vậy cảm ơn.” Tô Hàm tức giận nói, “Thật ra nếu cậu thích nhóc con như vậy, bây giờ tôi có thể tặng cho cậu nuôi.”
Lôi Dực cười trả lời “Thế thì không cần, quân tử không cướp thứ người ta thích nhỉ.”
Tô Hàm nghe vậy nhíu mày “Thật ra tôi không thích nhóc này một chút nào, nên nếu cậu muốn nhận nuôi nhóc tốt nhất nhanh một chút, nếu không ngày nào đó tôi tìm được một người đàn ông khác cống hiến tng trùng sinh ra nhóc, tôi cũng sẽ đem nhóc này cho anh ta.”
Lôi Dực nghe vậy miết miết miệng, nói không giống làm, không biết là ai mỗi buổi tối trước khi đi ngủ cũng phải vào xem cậu nhóc một cái.
“Đúng rồi, cậu còn chưa đặt tên cho cậu nhóc này nha.” Đùa bé cưng Lôi Dực nói, hơn nữa đứa bé này đúng là rất đáng yêu à, hai mắt thật to, lông mi dày rậm, cái mũi khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, thật là càng nhìn càng khiến người ta thích.
Lôi Dực nghĩ, ngón tay không biết thế nào, thích thú vừa vặn chọc cả vào miệng của cậu nhóc, lập tức cảm thấy miệng cậu nhóc không ngừng hút, đầu lưỡi mềm mềm …
BA!
Lôi Dực đang vui vẻ, đột nhiên cảm thấy tay bị vỗ một cái thật mạnh, sau đó cậu nhóc bị cướp mất còn phát hiện Tô Hàm đen mặt trừng mình.
Đẩy mắt kính, Lôi Dực dường như không có việc gì hỏi “Cậu không đặt tên cho bé hả.”
“Tô Triêu.” Thuận miệng trả lời vấn đề của Lôi Dực, Tô Hàm thật cẩn thận ôm con mình muốn đứng lên, đứa bé này từ sau khi sinh đến bây giờ đây là lần đầu tiên cậu ôm nhóc.
Bởi vì mới sinh được bảy ngày, thân thể nhóc vẫn mềm mềm, Tô Hàm không thể không để một tay nâng đầu của nhóc con, đề phòng tổn thương đến cổ, một tay kia ôm cái mông mềm mại của nhóc đặt nhóc trên đùi.
Vốn cho rằng, mình sẽ không thích đứa nhóc này, cũng vì nhóc này khiến cậu vừa sống lại đã gặp phải một cú sốc lớn, nhưng lúc này khi ôm nhóc đáy lòng lại mềm mại khó hiểu, do nội tâm bị đứa bé này hung hăng lay động hay là do huyết thống trời sinh?
Tô Hàm cười cười dứt bỏ sự khác thường trong lòng, đứa bé này nhìn rất đẹp nhé, mày rậm mắt to, tuy vẫn còn là con nít nhưng khuôn mặt đã rất sắc bén, không giống như mình mặt mày thanh tú, đứa bé này sợ là càng giống một người cha khác nhiều hơn nhỉ.
Sau ngày trọng sinh, Tô Hàm lập tức phát hiện, thân thể này thì ra giống mình đến sáu bảy phần, nhưng vì không trải qua mạt thế nên so với làn da thô ráp của mình thì mềm mại hơn rất nhiều, có vẻ cũng còn rất trẻ.
“Tô Triêu.” Miệng nhớ kỹ tên cậu nhóc, Lôi Dực nghĩ thầm, Tô Triêu hy vọng nhóc không giống như ánh sáng sớm mai, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Nếu Lôi Dực biết, Tô Hàm sở dĩ đặt cái tên này cho cậu nhóc, là vì nghe nói mình sinh con và buổi sáng sớm, thì có hộc máu hay không nhỉ.
“Lôi Dực, tôi có thể nhờ cậu giúp một việc được không?” Đặt cậu nhóc lại lên giường, Tô Hàm hướng phía Lôi Dực hỏi.
Lôi Dực “Cái gì?”
Tô Hàm “Cậu cũng biết, ngày mai tôi muốn đi Thú Lâm săn thú, nhóc con chắc chắn không có cách nào mang theo, cho nên có thể nhờ cậu giúp tôi chăm sóc nhóc được không.”
“Được.” Lôi Dực sảng khoái đồng ý, dù sao những hộ sĩ trong bệnh viện đều rất thích nhóc con này.
Nhìn Lôi Dực đồng ý, Tô Hàm tiến thêm một bước yêu cầu “Cậu có thể lại cho tôi mượn một ít đồng liên bang không.”
Lôi Dực “…”
Làm người đúng là không thể quá tốt, nếu không người khác sẽ được nước mà tiến tới.
Tuy đến cuối cùng Lôi Dực không cho Tô Hàm mượn tiền, nhưng vẫn theo thói quen đóng vai một người tốt, tiễn phật tiễn đến Tây thiên (Về điểm này, Tô Hàm tỏ vẻ rất hoài nghi), cậu ta cho Tô Hàm mượn một cái không gian xoay, nên cái miệng của Tô Hàm cũng không mở ra phí công.
Nói là không gian xoay, nhưng thật ra chỉ là một thứ tương tự như một tấm thủy tinh nhỏ, chỉ cần đưa nó vào thẻ thân phận, thì thẻ thân phận sẽ có thêm một chức năng nữa là chứa đựng.
Chẳng qua, so với người có dị năng không gian, thì diện tích chứa đựng cực kỳ nhỏ mà thôi, không gian khoảng m.
Sau đó là phải mua một số trang bị cần thiết rồi đi vào Thú Lâm, một con dao nhỏ sắc bén chắc chắn không thể thiếu, tuy cậu có dị năng nhưng để giết dị thú thì còn được còn muốn lấy thú hạch trong cơ thể dị thú thì dị năng hệ mộc không làm được.
Mặt khác bây giờ thứ không thể thiếu là quần áo phòng hộ của nghề săn thú.
Tô Hàm thật sự rất bội phục trí tuệ của con người, có thể nghiên cứu chế tạo từ chất liệu gỗ ra những bộ quần áo mềm mại, lại có lực phòng ngự rất cao, tuy rằng giá tiền… đắt một chút.
“Có lầm không, một bộ kém nhất cũng đòi năm vạn đồng liên bang!!”
Nhìn bảng giá trên mạng, Tô Hàm rất muốn vọt vào cửa hàng đánh nhau với ông chủ một trận, đây là bắt nạt mình không có tiền à, quả nhiên đồ phòng hộ chuyên dùng cho người dị năng, đắt như vậy người thường căn bản mua không nổi a.
Nhìn một vạn đồng liên bang trong thẻ thân phận, Tô Hàm chỉ có thể rưng rưng nước mắt đóng websites, tính chút hay là lấy được tiền rồi lại mua.
Không biết ba ba tâm tình uể oải, bé con Tô Triêu nằm ở trong xe đẩy dường như chơi mệt rồi khóc oa oa.
Nghe bé khóc, ba Tô phản ứng đầu tiên là nhìn xem tả lót của bé có ẩm không.
Nếu không phải? Thì là đói bụng.
Từ mặt trong ô vuông trước giường của bé lấy ra một hạt dinh dưỡng cho vào miệng bé, quả nhiên bé Tô Triêu lập tức ngừng khóc.
Nhìn nhóc con vui vẻ ngậm tan hạt dinh dưỡng, Tô Hàm nhịn không được cảm thán, bây giờ nuôi con thật thoải mái, chỉ cần một hạt dinh dưỡng, dinh dưỡng gì cũng có hết ở bên trong, vừa tiện lợi lại vừa nhanh chóng.
Tã lót lại càng tiên tiến, chỉ một mảnh mỏng manh, chẳng những thông khí còn có thể tự động đem nước tiểu đêm chuyển hóa thành thể khí, sau đó tiêu tán vào không khí, cơ bản chỉ cần bé không đi ị, một ngày cũng không cần thay. Mà vì bé con ăn dinh dưỡng, nên rất ít khi đi ị, cơ bản ba bốn ngày mới đi một lần.
Cho nên sau khi bé ngủ Tô Hàm rất yên tâm bỏ bé lên giường, nhưng vì Lôi Dực đi làm không ở nhà Tô Hàm vẫn đem bé lên xe đẩy để bên ngoài phòng huấn luyện, phòng ngừa khi bé khóc mà mình không biết.
Mở cửa phòng huấn luyện, Tô Hàm nhịn không được kinh ngạc, trước khi Lôi Dực đi nói phòng huấn luyện này để cho cậu dùng, cậu còn tưởng đồ vật bên trong là đồ Lôi Dực thường xuyên dùng để huấn luyện.
Nhưng khi vào cửa mới phát hiện, đồ bên trong là đồ mới, vừa thấy là biết mới mua.
Chẳng lẽ Lôi Dực vì mình mà mua mấy thứ này?
Ý tưởng này chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu Tô Hàm đã bị loại trừ, hôm nay cậu mới đề nghị muốn đi Thú Lâm, cho tới bây giờ cũng không nói với cậu ta về chuyện huấn luyện, thậm chí ngay cả chuyện vào nhà cậu ta ở nhờ, cũng mới đề nghị vào đêm qua khi đang nằm viện.
Mà mấy thứ này, muốn mua được chắc chắn không chỉ dùng một ngày hai ngày.
Lắc đầu vứt bỏ ý tưởng này, Tô Hàm lập tức đi vào phòng huấn luyện.
Việc làm đầu tiên là muốn hiểu biết về cái thân thể này của mình, sau khi vận động đơn giản làm nóng, Tô Hàm lại hưng phấn phát hiện, không nói đến dị năng, tố chất thân thể đời này còn tốt hơn so với đời trước.
Chẳng lẽ là do tiêm cái gì đó gen cải tạo kia?
Sau khi đơn giản làm với thân thể, Tô Hàm bắt đầu huấn luyện dị năng, dù sao thứ lớn nhất mà cậu dựa vào vẫn là dị năng.
Thật ra đối với cách vận dụng dị năng kinh nghiệm của cậu đã rất tốt, chuyện bây giờ cậu phải làm chính là thích ứng với sự chênh lệch, đột nhiên từ dị năng cấp thoái hóa về dị năng cấp .
Vươn tay, một cái nhánh cây từ lòng bàn tay mọc ra, mãi cho đến khi dài rộng m mới dừng lại, dừng dị năng mạnh mẽ đánh nhánh cây vào vách tường, vách tường cứng như sắt thế mà xuất hiện một dấu vết rất sâu.
Nhưng đối với kết quả này, Tô Hàm không quá vừa lòng, kiếp trước vách tường hoặc đồ vật cứng rắn hơn thế này nhiều những nhánh cây trong tay cậu còn có thể đập tan được. Quả nhiên, dị năng cấp và dị năng cấp , căn bản không thể so sánh ha.
Nhưng Tô Hàm cũng chỉ uể oải trong chốc lát, lập tức bước vào bài huấn luyện kế tiếp, nhánh cây trong tay không ngừng duỗi ra, quấn quanh, quất, phòng huấn luyện rất nhanh bị Tô Hàm chà đạp hỏng không còn hình dáng. Mãi cho đến khi chút dị năng cuối cùng trong cơ thể hao hết, cậu mới ngừng lại vịn tường ngồi trên mặt đất.
Quả nhiên vẫn không được, cấp bậc không đủ cho dù độ thuần thục đối với dị năng cao tới đâu mức độ sát thương tạo thành cũng không được như trước. Nhưng trong tay mình có một lá bài ẩn, đối phó với dị thú cấp có lẽ dư dả. Hơn nữa mình muốn đi Thú Lâm, nơi đó ngoại trừ dị thú thì thứ nhiều nhất chính là cỏ cây, thiên đường của dị năng hệ mộc.
Tùy tay đè xuống dưới khôi phục phòng huấn luyện, phòng huấn luyện bị chà đạp không còn hình dáng chỉ chốc lát khôi phục như cũ, thấy vậy đáy lòng Tô Hàm không nhịn được tán thưởng, không hổ là công nghệ cao ha.
Đi ra bên ngoài, lại cho bé Tô Triêu ăn một hạt dinh dưỡng, Tô Hàm mới tha một thân mệt mỏi đi tắm rửa.
Hy vọng ngày mai, không quá thảm mới tốt.