Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

chương 59: tình yêu và sự trả giá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Hoa Cúc

Vừa ra khỏi phòng tắm, Lôi Dực lập tức nhìn thấy vệ sĩ trung thành nhất của mình lẳng lặng đứng ở cửa phòng ngủ.

“Anh… sao không đi vào phòng nghỉ ngơi?” Ngây người chốc lát, Lôi Dực nói.

“Tôi ở đây chờ Dực thiếu.” Lôi Trung nói xong, khuôn mặt luôn mộc mạc không lộ vẻ gì khó có được một lần nhíu mày, “Dực thiếu, sao cậu tắm rửa lâu dài như vậy, xảy ra chuyện gì à?”

“A Trung.” Vươn tay tay đỡ trán, Lôi Dực nói, “Anh đừng gọi em là Dực thiếu nữa, gọi em… Tiểu Dực được không.”

Nhìn thoáng Lôi Dực vì động tác vươn tay mà lộ ra điểm nhỏ xinh đẹp màu hồng trước ngực, Lôi Trung bất động thanh sắc quay đầu sang một bên, rủ mắt nói “Dực thiếu, chuyện này không hợp quy củ.”

“Không hợp quy củ chỗ nào, anh căn bản không phải người Lôi gia huấn luyện, thật ra nói cho cùng, anh không có bất cứ quan hệ nào với em.” Nghe được đối thoại muôn đời một điệu của Lôi Trung, Lôi Dực có chút phiền toái, muốn vươn tay đẩy kính mắt trên mặt, lại nhớ vì vừa tắm xong căn bản không mang kính, cho nên cuối cùng chỉ có thể đè huyệt Thái Dương.

Nghe Lôi Dực phủi sạch quan hệ, Lôi Trung thân thể cứng ngắc trong chốc lát, sau đó nhìn Lôi Dực nói “Dực thiếu gia, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi ở bên ngoài canh giữ.”

Nghe Lôi Trung nói, Lôi Dực không khỏi nhụt chí, cũng bắt đầu hoài nghi có phải anh ấy… Thật sự không thích mình.

Nhưng, nhìn mặt Lôi Trung vẫn như cũ không có biểu tình gì, Lôi Dực rất không cam lòng, nếu không thích, vì sao một tấc cũng không rời, ở bên cạnh mình mười mấy năm, rõ ràng dị năng mạnh như vậy, lại cam tâm làm một vệ sĩ nhỏ.

Chỉ vì năm đó mình cứu anh sao? Lôi Dực không tin, cũng không cam lòng.

Nghĩ đến lời Tô Hàm vừa nói, phải chủ động…

Lôi Dực dùng sức nắm chặt tay, sau đó thân thể mãnh liệt hướng vào trong lòng Lôi Trung, sau đó khi anh còn chưa kịp phản ứng, đã chặn miệng anh lại.

Cảm giác đôi môi mềm mại dán ngoài miệng mình, mặt Lôi Trung trên lần đầu tiên lộ ra biểu tình khiếp sợ tột đỉnh.

“A Trung… Em thích anh… Rất thích…” ở trên môi Lôi Trung hôn lung tung một hồi, Lôi Dực mở miệng thổ lộ.

Mà Lôi Trung vì động tác hôn và ý tứ trong lời nói của Lôi Dực mà trong thời ngắn không kịp phản ứng, một hồi lâu mới đẩy Lôi Dực ra.

“Dực thiếu gia…”

“Đừng gọi em là Dực thiếu gia, gọi em một tiếng Tiểu Dực khó như vậy sao?” Nhìn thấy đến nước này rồi, mà tên đầu gỗ trước mặt còn gọi mình là thiếu gia, Lôi Dực rất uể oải.

“Dực…”

Thấy Lôi Nghị vẫn ‘không thông suốt’, Lôi Dực cắn chặt răng, một lần nữa hôn người đàn ông trước mắt, chẳng qua không giống như lần trước chỉ đảo quanh bên ngoài, mà duỗi đầu lưỡi muốn vói vào trong, nhưng lại không bắt được trọng điểm.

Nhìn người đàn ông phía trước, cứ như vậy đứng ở nơi đó, không mở miệng, mắt lạnh nhìn động tác của mình, Lôi Dực đột nhiên cũng cảm thấy tim thật lạnh. Đứng thẳng thân thể, Lôi Dực tủi thân nước mắt sụt sịt rơi xuống.

Thấy người vẫn luôn cứng cỏi, từ khi cứu mình, hay khi biết Mộc Ly phản bội cũng không hề khóc, người mình luôn bảo vệ cẩn thận, vậy mà lại khóc, Lôi Trung nhất thời luống cuống.

“Dực thiếu gia…” Lôi Trung vừa mới gọi ra xưng hô này, thì nước mắt Lôi Dực rơi càng nhiều, chỉ có thể sửa miệng, “xiao… Tiểu Dực, đừng khóc.”

Cuối cùng cũng từ cái miệng đầu gỗ kia nghe được tên mình, Lôi Dực nhất thời nở nụ cười, nhưng nước mắt trên mặt lại đặc biệt … Khôi hài.

“A Trung, anh thích em không? Là loại thích của quan hệ chồng chồng ấy?” Cũng mặc kệ nước mắt trên mặt, Lôi Dực nhìn Lôi Trung lại hỏi một lần nữa.

Lôi Trung nghe vậy trầm mặc, anh không biết nên trả lời thế nào.

Thích không? Đáp án đương nhiên là thích.

Từ thời khắc cậu ấy cứu mình, ánh mắt của mình đã không bao giờ rời khỏi cậu, cho nên khi cậu hỏi mình về sau sẽ thế nào, thì mình đã nói muốn ở lại bên cạnh cậu, cho dù sau này thức tỉnh dị năng, còn lấy tốc độ khiến người ta giật mình mà đi lên, cũng chỉ ở bên cạnh cậu.

Nhưng… Mình xứng đôi với cậu sao, mình không chỉ tính cách ngốc nghếch, ít nói chuyện, mà đến bây giờ vẫn chỉ là một vệ sĩ, so với cậu là Nhị thiếu gia Lôi gia…

Hơn nữa, người thiếu gia thích không phải Mộc Ly sao?

Nhìn Lôi Trung không nói lời nào, Lôi Dực không khỏi nóng nảy, chẳng lẽ anh ấy thật sự không thích mình.

Không được, đến tận đây rồi, hơn nữa nếu mình thích anh, như vậy không thể chấp nhận được chuyện anh không thích mình.

Nếu sắc dụ và giả vờ đáng thương đều không được, thì đổi một phương pháp khác.

Nghĩ vậy, Lôi Dực nhìn Lôi Trung, nâng cằm, dùng cao ngạo ngữ khí ra lệnh “Theo em trở về phòng.”

Nhưng Lôi Dực không biết, trên mặt nước mắt còn chưa lau khô, khiến cậu bày ra biểu tình vốn cho là cao ngạo lại biến thành ngạo kiều.

Nhưng Lôi Trung sửng sốt một chút, vẫn đi theo Lôi Dực trở về phòng.

Ngồi vào trên giường, Lôi Dực ngoắc ngón tay với Lôi Trung “Bây giờ, cởi hết quần áo ra.”

Thấy Lôi Trung nghe được lời mình sau đó vẻ mặt rối rắm, Lôi Dực đột nhiên nghĩ thông, nếu anh còn rối rắm thân phận chủ tớ đến bây giờ thì mình phải lợi dụng nó thật tốt.

“Này, sao anh còn đứng đó, không phải em nói, anh cởi quần áo ra sao?” Nhìn Lôi Trung bất động, Lôi Dực lần thứ hai ra tiếng thúc giục.

Nhìn dáng vẻ của Lôi Dực, áo tắm có lẽ vì những động tác vừa rồi mà sắp rớt xuống, nhưng Lôi Dực lại mặc kệ mọi thứ ngồi ở trên giường, chân trái khoát lên đùi phải, hai tay ôm ngực.

“Tiểu Dực.” Nhìn Lôi Dực, Lôi Trung có chút bất đắc dĩ, “Có một số việc, chúng ta cần phải nói chuyện được không?”

“Tốt lắm.” Đổi tư thế hai chân thay, Lôi Dực rất biết nghe lời nói, “Em mới vừa nói thích anh, vậy còn anh, thích em không?”

Nói xong, không đợi Lôi Trung trả lời, lại bỏ thêm một câu “Em muốn nghe lời nói thật.”

“…Thích.” Nhìn Lôi Dực nói xong nói trong mắt đầy nghiêm túc, Lôi Trung trầm mặc một hồi, cuối cùng không giấu diếm nữa.

“Thật sao?” Sau khi nghe xong, có lẽ thấy giọng điệu mình quá vui sướng, Lôi Dực ho khan một tiếng tiếp tục làm bộ làm tịch, “Nếu chúng ta lưỡng tình tương duyệt, vậy làm rõ mọi chuyện đi.”

“… Cái gì làm gì?” Lôi Trung hiển nhiên không hiểu lời Lôi Dực nói.

Lôi Dực nghe xong, cười cười, ngoắc ngón tay với Lôi Trung.

Lôi Trung thấy thế, rất nghe lời đi lên phía trước vài bước, kết quả vừa đến bên cạnh Lôi Dực, đã bị Lôi Dực giữ chặt, sau đó hai người song song ngã xuống giường.

Nhìn người nằm trên người mình chỉ cách vài cm, người mình bảo vệ mình lâu nay, toàn bộ thân thể Lôi Trung cứng ngắc.

Nhận ra hiện trạng của Lôi Trung, Lôi Dực sửng sốt một chút, trước đây dù bọn họ gần gũi thế nào, cho dù bọn họ từ sáng tới tối ôm nhau cùng ngủ, thậm chí ngày đó, mình cởi sạch quần áo nằm dán vào người anh, cũng chưa từng thấy anh… phản ứng thế này.

Trong lòng không biết vì sao toát ra một tia ngọt ngào kỳ diệu khó áp chế, Lôi Dực nhíu mày, cách quần áo vuốt ve ngực Lôi Trung hỏi, “A Trung, anh mới vừa nói, thích em, có thật không?”

“Ừ.” Lần này, Lôi Trung không tiếp tục đẩy Lôi Dực ra, mà tùy ý động tác của cậu.

“Vậy… anh thích em khi nào?”

“… Lần đầu tiên nhìn thấy đã thích.”

Nghe Lôi Trung nói, Lôi Dực rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười “Thì ra anh đã thích em lâu như vậy.”

Nói xong, không đợi Lôi Trung nói gì, lại hỏi “Nếu thích em đã lâu như vậy, vì sao anh nằm cùng em trên một cái giường nhiều năm thế mà anh không làm gì em?”

Hại cậu vẫn luôn cho là mình đơn phương yêu anh.

Mà Lôi Trung trả lời cũng rất ngắn gọn “Em thích Mộc Ly.”

Lôi Dực nghe vậy sửng sốt trong chốc lát mới nhớ, khi mình và Mộc Ly yêu nhau, người này không phải cũng luôn đi theo sau hay sao. Dựa theo lời anh nói, anh đã thích mình sớm như vậy…vậy không phải khi mình và Mộc Ly yêu nhau, anh vẫn luôn nhìn ở trong mắt à?

“Sức chịu đựng của anh chắc chắn rất tốt nhỉ.” Dù Lôi Trung không xuất sắc, nhưng khuôn mặt anh lại khiến người ta có cảm giác an toàn, Lôi Dực nhỏ giọng nói.

Nhưng dù như vậy, anh cũng không rời khỏi mình, còn vì mình bị lưu đày đến trấn Biên Thành mà chủ động muốn ở cạnh mình, hơn nữa ở đó ngẩn ngơ cả mười năm.

Tuy lúc trước mình cứu anh, nhưng lấy tư chất xuất sắc của anh, anh hoàn toàn có thể đổi một phương thức báo đáp khác, đi theo cha hoặc anh hai, đều có tiền đồ hơn so với đi theo mình.

Lúc trước anh thấy mình và… Mộc Ly cùng một chỗ, anh lấy tâm tình gì mà đối mặt nhỉ.

Đặc biệt khi ấy mình nhất thời xúc động dùng lực tinh thần công kích Mộc Ly, nếu không có người này liều chết che chở, mình căn bản không thể ra khỏi Mộc gia.

Cũng vào lúc đó, Lôi Dực mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông một mực yên lặng chờ đợi phía sau mình, thì ra khi mình không biết, người ấy đã trở nên mạnh mẽ như vậy.

Mà sau này, bị trục xuất tới Trấn Biên Thành mười năm, thì Lôi Trung cũng từng chút từng chút một bước vào trái tim Lôi Dực.

Nghe vấn đề của Lôi Dực, Lôi Trung trầm mặc một hồi, rồi trả lời “Anh chỉ là cảm thấy khổ sở khi người kia phản bội em, khiến em thương tâm thôi.”

Nghe Lôi Trung nói, Lôi Dực nhất thời gục xuống trước ngực Lôi Trung, sao anh có thể nói anh đáng thương như vậy. Chẳng qua, mình cũng rất vui vẻ.

Đương nhiên, tuy rất vui, nhưng cậu vẫn chưa quên hỏi vấn đề quan trọng nhất “Anh cũng đã thích em, vậy tại sao khi em câu dẫn anh lại thờ ơ như vậy.”

“… Anh không thờ ơ.”

“Rõ ràng có mà.”

Nhìn dáng vẻ tủi thân của Lôi Dực, Lôi Trung trầm mặc thật lâu sau đó nói “Sau khi em ngủ, anh sẽ tắm nước lạnh.”

Lôi Dực “…”

Lôi Trung “Thật sự không được, thì dùng dị năng áp chế.”

Lôi Dực “… Vẫn luôn như vậy, anh không sợ biến mình thành kẻ vô năng hả?” Như vậy tính phúc về sau của mình phải làm thế nào?

Lôi Trung nghe vậy khẳng định nói “Sẽ không.”

Lôi Dực nhướng mày “Xác định như vậy?”

Lôi Trung “Bởi vì, nó cứng.”

Lôi Dực nghe vậy trầm mặc một lúc lâu, mới đỏ mặt nhìn Lôi Trung “Anh… anh…”

Có lẽ do dáng vẻ quá mức quẫn bách của Lôi Dực, mà mặt than của Lôi Trung khó có được một lần nở nụ cười.

Nhìn Lôi Trung giễu cợt mình, Lôi Dực hừ một tiếng, bắt đầu cởi quần áo của anh “Nếu đã cứng rồi thì làm đi, hôm nay em nhất định phải đánh dấu ký hiệu của em lên người anh.”

Nắm chặt tay Lôi Dực, Lôi Trung nói “Chuyện này, chờ khi chúng ta kết hôn rồi làm.”

Lôi Dực “À? Kết hôn?”

“Ừ.” Nhìn Lôi Dực, Lôi Trung nghiêm túc nói “Trước kia anh luôn nghĩ em không thích anh, cho nên anh chuẩn bị làm vệ sĩ bảo vệ em cả đời là tốt rồi, bây giờ biết em cũng thích anh, anh cũng sẽ cố gắng, để mình xứng đôi với em.”

“Anh đã sớm xứng với em rồi, anh mới bao nhiêu tuổi, đã đến cấp tám, tư chất còn hoàn hảo hơn anh hai em, không đúng, tốt hơn cả cha em kìa, hơn nữa cha và ba em, cũng rất tán thành anh đấy nha ”

Lôi Trung nghe vậy ngây ngẩn cả người “Bọn họ… Biết khi nào.”

Lôi Dực nghe vậy rất đắc ý trả lời “Sau khi về đến Thành Trung Tâm em đã nói với họ rồi, không nghĩ tới họ đồng ý nhanh như vậy, hơn nữa họ còn nói, anh đáng tin cậy hơn nhiều so với tên Mộc Ly kia, ban đầu họ còn chuẩn bị bắt chúng ta đăng kí đấy, cũng may anh của em, muốn cho anh vào trong quân rèn luyện một thời gian sau đó mới để chúng ta kết hôn, em thấy anh ấy căn bản bắt anh đi làm culi thì có.”

Nói xong lời cuối cùng, Lôi Dực có chút khó chịu.

Nhìn Lôi Dực cằn nhằn liên miên, Lôi Trung có chút cảm động, thì ra người này cũng để ý mình như vậy, khi mình không cậu đã làm nhiều như vậy. Trách không được, lúc ấy đại Thiếu gia lại bảo mình đổi xưng hô là đại ca.

Cuối cùng, Lôi Dực vẫn không thể nào như ý nguyện, bởi vì tên đầu gỗ không hiểu phong tình nào đó kiên trì muốn để chuyện này tới khi kết hôn rồi mới làm.

Nhưng cũng may đã xác định tình cảm với Lôi Trung, cho nên mặc dù muốn tìm bất mãn một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình Lôi Dực.

Tâm tình tốt còn có Lôi Nghị và Tô Hàm, theo như người nào đó nói, bọn họ bây giờ chính là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày cùng ăn cơm, cùng lăn giường không phải quá hạnh phúc rồi sao.

Mà đợi không đến một tuần, Tô Hàm cuối cùng cũng nhận được lời mời của Tưởng Thược. Nghĩ đến chuyện Tưởng Thược nói, muốn gặp mặt mình một mình, Tô Hàm cong cong khóe miệng, cá cuối cùng cũng cắn câu nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio