Edit & Beta: Hoa Cúc
“Có ý gì, em không hiểu.” Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm sợ run một lúc lâu mới mở miệng, “Cái gì mà em và bản thân ‘Tô Hàm’ vốn là một người?”
Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc một hồi, như đang sắp xếp lại ngôn ngữ “Tiểu Hàm, lúc trước em từng bảo anh điều tra tư liệu đúng không?”
“Ừ.” Tô Hàm gật đầu.
“Vậy em cảm thấy có khả năng này không, hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng tập tính sinh hoạt lại hoàn toàn giống nhau?”
“… Có ý gì?”
“Em và người tên ‘Tô Hàm’ anh điều tra được ấy, cho dù tính cách hay sở thích đều giống nhau như đúc.”
Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm há miệng thở dốc, cả buổi không khép lại được.
“Làm sao có thể?” Tô Hàm không thể tưởng tượng nổi.
“Nhưng cũng có thể là sự thật.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị giọng điệu thong thả nói, “Hai người bọn em dù màu sắc yêu thích, hay khẩu vị ăn uống, cũng hoàn toàn giống nhau, bằng không vì sao sau khi anh điều tra về em anh lại tin rằng em thực sự mất trí nhớ.”
Nghe Lôi Nghị nói như thế, Tô Hàm mới nhớ tới, cho dù Lôi Nghị hay Hứa Duệ, khi nghe nói mình mất trí nhớ đều dễ dàng tin tưởng, không có một chút hoài nghi nào.
Thì ra vì bọn họ rất giống nhau?
Hơn nữa cậu vừa nhớ tới, lúc ấy khi cậu xem tư liệu kia, cậu cũng rất kinh ngạc, thậm chí còn cảm thán rõ ràng là tính cách của hai người sao lại tương tự như thế. Nhưng điều này cũng không thể chứng minh mình và chủ nhân thần thể này là cùng một người, sao có thể được, sao có chuyện vớ vẩn như vậy.
“Được rồi, những thứ đó không thể chứng minh được gì, nhưng Hứa Duệ và Tô Minh Diệp là cha và ba ruột của Tô Hàm, cho dù bọn họ vì nguyên nhân bất đắc dĩ mới đưa em vào cô nhi viện, còn anh lại tin rằng, cách một thời gian, tư liệu về em sẽ xuất hiện trong tay của họ, nếu em và vị ‘Tô Hàm’ kia là hai người khác nhau, hoàn toàn không liên quan đến nhau, sao có thể họ có thể không hoài nghi dù chỉ một chút.”
“Em…”
Nhìn Tô Hàm còn muốn nói gì, Lôi Nghị ngăn lại, tiếp tục nói, “Hơn nữa trong khoảng thời gian này em mất trí nhớ, em thực sự đã sống, cho tới bây giờ không hề áp lực gì, có thể nói, trong khoảng thời gian này, những gì em đã biểu hiện ra ngoài, hoàn hoàn là chính em.”
“Đương nhiên, em cũng có thể nói vì em và ‘Tô Hàm’ rất giống, nhưng Tiểu Hàm à, không có hai người nào giống hệt nhau từ tính cách, đến sở thích như vậy đâu.”
“Nhưng…” Đối với những gì Lôi Nghị nói, Tô Hàm vẫn có chút không thể tiếp thu, “Em rất rõ ràng ký ức kiếp trước của em, chỉ dừng lại một khắc trước khi em chết dưới sự vây công của zombie, ngay cả lúc chết, sự thống khổ ấy em vẫn còn nhớ rành mạch, sau đó khi em mở mắt ra, thì em đang sinh ra Lôi Triêu rồi.”
Cho nên, làm sao có thể như thế, về chuyện mình và chủ nhân thân thể này là cùng một người, lời nói này không có căn cứ… nhỉ?
“Vậy liệu có khả năng nào khác không, rằng em thực sự sống lại, nhưng không phải sống lại khi em sinh con, mà sống lại khi ‘Tô Hàm’ sinh ra?” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị lại thay đổi một cách nói khác.
“… Nhưng, em không có một chút ký ức nào của bản thân ‘Tô Hàm’.”
“Cho nên mới nói em mất trí nhớ.”
Tô Hàm “…”
Trầm mặc thật lâu, sau đó Tô Hàm mới dùng giọng phức tạp nói, “Lôi Nghị, sao em không biết tài năng ăn nói của anh lại tốt như vậy nhỉ, vừa rồi em thiếu chút nữa bị anh thuyết phục.”
“Không phải tài năng ăn nói tốt.” Cúi đầu nhẹ nhàng hôn ngoài miệng Tô Hàm một cái, Lôi Nghị nói thêm, “Anh chỉ không muốn nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của em thôi.”
Không phải anh không thích nói chuyện yêu đương, mà chẳng qua phải lựa chọn đối tượng.
“Hơn nữa những chuyện này cũng không phải nói bậy, nếu mọi thứ thực sự như em đã nói, em chính là linh hồn sống lại ở nhờ trong thân thể này, vậy thì linh hồn của em và thân thể này chắc chắn đã phù hợp đến độ hoàn mỹ rồi, Hội Trưởng Hứa có lực tinh thần cấp mười một, kém một bậc nữa là tới đỉnh núi, trong khoảng thời gian này hai người tiếp xúc với nhau mỗi ngày, hơn nữa ông ấy còn dạy em vận dụng lực tinh thần, nếu đúng là em không phải ‘Tô Hàm’, thì sao ông ấy lại có thể không phát hiện ra được.”
Nói tới đây, Lôi Nghị nở nụ cười trấn an Tô Hàm mới bổ sung thêm “Thật ra, nói nhiều như vậy, chân tướng cuối cùng thế nào, chỉ cần để Hội Trưởng Hứa giúp em khôi phục lực tinh thần, thì sẽ rõ ràng cả thôi.”
Nghe đến đó, Tô Hàm ngẩng đầu rất hoài nghi nhìn Lôi Nghị “Vừa rồi anh nói nhiều như vậy, không phải là muốn em đồng ý khôi phục ký ức chứ?”
Lôi Nghị nghe vậy dừng một chút, rồi mở miệng “Anh không phủ nhận anh có ý đó, nhưng những gì anh vừa nói cũng không nói bừa, cho dù em chỉ đơn giản là người sống lại, thì em cũng không cần sợ phải khôi phục trí nhớ như vậy, những gì em lo lắng, sẽ không xảy ra đâu.”
Tô Hàm nghe vậy hừ một tiếng, quay đầu sang một bên nói “Làm sao anh biết em đang lo lắng cái gì?”
“Đương nhiên anh biết.” Dùng tay ôm mặt Tô Hàm, Lôi Nghị nói, “Em đang lo lắng chẳng may Hội Trưởng Hứa giúp em khôi phục trí nhớ xong, mà em vẫn không tỉnh lại thì làm thế nào… Thậm chí, chủ nhân thân thể này ‘Tô Hàm’ sống lại sẽ ra sao.”
Nghe Lôi Nghị một mạch nói toạc ra tâm tư của mình, Tô Hàm nhất thời có chút xấu hổ, lại càng áy náy, lo lắng nhiều hơn, khác với mình anh lại biết rõ tâm tư phức tạp của mình.
“Có phải anh cảm thấy… Em rất ích kỷ?” Cúi đầu, Tô Hàm nhỏ giọng hỏi.
Dù sao thân thể này vốn của người ta, trả lại cho người ta là đúng, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, Lôi Nghị, còn có Lôi Triêu, thậm chí một đôi chồng chồng mình rất sùng bái kia, sẽ không tiếp tục thuộc về mình, cậu lại thấy khổ sở không thôi.
Nếu mình không được có được thì thôi đi, nhưng bây giờ khi mà cậu đã có được tất cả, lại muốn lấy lại, cậu không cách nào tiếp nhận được.
“Đây không phải ích kỷ, mà do bản tính con người.” Lôi Nghị nói xong kéo Tô Hàm vào lòng, ôm thật chặt, “Thật ra không chỉ mình em sợ hãi, anh cũng rất sợ, chẳng may sau khi em khôi phục trí nhớ, em không còn là em nữa, thì anh nên làm gì bây giờ?”
“Vậy mà anh còn muốn em khôi phục trí nhớ.” Bĩu môi, Tô Hàm nói, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện được, giọng điệu mình bây giờ có bao nhiêu phần làm nũng.
Lôi Nghị nghe xong, ôm Tô Hàm nắm tay cậu thật chặt “Đó là vì anh biết, nếu em không khôi phục trí nhớ, thì trong lòng em chuyện đó sẽ vĩnh viễn tồn tại.”
Bị Lôi Nghị ôm rất đau, nhưng Tô Hàm lại không nói gì, bởi vì Lôi Nghị lại một lần nói trúng rồi tâm tư của cậu rồi.
Thấy Tô Hàm im lặng, Lôi Nghị ở trong lòng hít một hơi, sau đó buông cậu ra “Nếu thực sự không muốn khôi phục trí nhớ, thì không cần nữa, lực tinh thần không thể dùng cũng không sao, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em xảy ra chuyện gì.”
“… Để em nghĩ một chút.”
“Được rồi, nhưng trước khi nghĩ, thì ăn cơm trước đã.” Hôn Tô Hàm một chút, Lôi Nghị nói.
Nghe Lôi Nghị nói thế, bụng Tô Hàm rất hợp tình hình, kêu lên, hơn nữa thanh âm… Còn rất rõ ràng.
Cho dù Tô Hàm bình thường da mặt không tính là mỏng, lúc này cũng nhịn không được mà đỏ mặt, nhưng cũng may Lôi Nghị rất hiểu, ngay cả sắc mặt cũng không có ý cười.
Chẳng qua Tô Hàm vẫn cảm thấy rất mất mặt, nhìn mặt đất, giải thích “Từ buổi sáng đến giờ, em còn chưa ăn gì đâu.”
“Vậy cơm cũng làm xong rồi, đói bụng thì ăn đi.”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lôi Nghị, Tô Hàm nhất thời cảm thấy, mặt mình vừa trắng vừa đỏ.
Sau khi dùng cơm, Tô Hàm đi tắm, sau đó nằm trong lòng Lôi Nghị ngủ, nhưng Lôi Nghị lại không như ý nguyện của cậu, lý do là, dù sao bây giờ cậu cũng không ngủ được, không bằng vận động một chút.
Kết quả một khi đã vận động là vận động đến nửa đêm, sau khi Lôi Nghị ôm cậu đi tắm rửa, cậu ngủ mất rồi.
Chờ sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, eo mỏi cúc hoa đau các loại, căn bản không có thời gian thưởng gió ngắm trăng hay suy nghĩ về chuyện của ‘Tô Hàm’.
Ban đầu Lôi Nghị muốn ở nhà cùng cậu, nhưng lại bị cậu đuổi đi, vì cậu biết trong khoảng thời gian này anh rất bận, hơn nữa, cậu cũng không phải phụ nữ, không mảnh mai đến mức chỉ làm mấy lần, cũng phải để người khác chăm sóc cả ngày.
Ăn cơm quá sớm, đang muốn luyện tập chuyển hoán năng lượng một chút, lại đột nhiên nghĩ đến lực tinh thần không thể dùng, nên chỉ có thể nằm úp sấp trên giường ngủ hồi phục sức khỏe.
Kết quả vừa mới ngủ, đã bị một loạt âm thanh “Tích —— tích ——”đánh thức.
Xoa xoa mắt, phát hiện âm thanh do thẻ thân phận truyền đến, có vẻ có người mời trò chuyện.
Số rất lạ, Tô Hàm vừa nghĩ vừa tiếp trò chuyện.
“Mộc Phong?” nhìn người đối diện video Tô Hàm hết sức kinh ngạc, trên thực tế nếu không phải Mộc Phong gọi cho cậu, thì cậu sắp quên mất người này rồi.
“Thế nào?” người bên kia video nhíu mày, “Rất bất ngờ?”
“Đúng rất tôi ngạc nhiên.” Ngáp một cái, Tô Hàm trả lời, “Làm sao vậy, gọi cho tôi làm gì?”
Mộc Phong nghe vậy cong cong khóe miệng, cười nói, “Trưa nay có chuyện gì không, ra ngoài gặp mặt một chút.”
“Ngại quá, không rảnh.” Tô Hàm không chút nghĩ ngợi từ chối.
Nghe Tô Hàm từ chối, Mộc Phong cũng không giận, chỉ nở nụ cười một chút sau lại mở miệng “Nghe nói Lôi Nghị gần đây luôn muốn tại tìm chứng cứ Thủy Duyệt tấn công cậu.”
Tô Hàm nghe vậy ngẩn ra, chuyện này cậu thật sự không biết, không phải tất cả đều giao cho cha anh giải quyết sao?
“Xem ra cậu không biết gì.” Nhìn biểu tình của Tô Hàm, Mộc Phong hiểu rõ.
“Bây giờ đã biết, chẳng qua anh nói cái này với tôi làm gì?”
“Mặc kệ sao.” Nhìn Tô Hàm, biểu tình Mộc Phong có vẻ không hề để ý, “Tôi chỉ muốn nói, những thứ anh ta muốn tìm, vừa vặn mằn trong tay tôi.”
Tô Hàm nghe vậy nhíu mày “Tóm lại anh có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ muốn tặng mấy thứ này cho cậu thôi.”
Tô Hàm không tin “Anh có lòng tốt như vậy?”
Mộc Phong nghe vậy gật đầu “Tôi vốn là người tốt mà.”
Tô Hàm lắc đầu “Không tin.”
Mộc Phong nghe vậy cười cười, như rất bất đắc dĩ “Được rồi, không tin thì không tin, nhưng những tư liệu này cậu không cần sao.”
“… Anh có mục đích gì, hoặc nói, anh muốn thứ gì?” Nhìn Mộc Phong bên kia video, Tô Hàm hỏi, cậu mới không tin Mộc Phong không mục đích gì đâu.
Nghe Tô Hàm nói, Mộc Phong nở nụ cười, hơn nữa còn cực kỳ sáng lạn “Không có mục đích, chỉ cần cậu đồng ý gặp tôi một lần là được rồi.”