Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

chương 68: chuyển kiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Hoa Cúc

Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm không nghe lời lập tức nhắm mắt, mà quay đầu nhìn về phía Lôi Nghị đứng một bên.

Chú ý tới ánh mắt Tô Hàm, Lôi Nghị gật đầu với cậu, ‘yên tâm, tất cả đã có anh’.

Nhận được ý anh truyền đạt, Tô Hàm nhất thời cảm thấy không sợ hãi như trước nữa, gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hứa Duệ thấy thế nở nụ cười với Lôi Nghị một chút, trong ánh mắt còn mang theo chút ghen tuông.

Nhưng đối với ánh mắt của ông, Lôi Nghị lại thờ ơ, mắt dính chặt trên người Tô Hàm.

Hứa Duệ thấy Lôi Nghị để ý con mình như vậy, mới cân bằng một chút, sau đó bắt đầu điều động lực tinh thần trong cơ thể.

Tuy Hứa Duệ có lực tinh thần cấp mười một, nhưng dù sao não bộ là cơ quan thần kinh tương đối yếu ớt nên rất nguy hiểm, đặc biệt người nằm giường là con trai ông, cho nên Hứa Duệ vẫn dồn toàn bộ sức lực của mình.

Trong lúc này, Lôi Nghị nhìn chằm chằm Tô Hàm nằm trên giường, đôi mắt nháy cũng không nháy một cái, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện.

Mà trong đầu Tô Hàm nằm trên giường cũng bắt đầu xuất hiện một chút gì đó, những hình ảnh loáng thoáng thuộc về ‘Tô Hàm’.

Nửa giờ sau, Hứa Duệ xoa xoa trán đấy mồ hôi, rút lực tinh thần về.

Lôi Nghị nột bên thấy thế mở miệng hỏi “Hội Trưởng Hứa?”

Hứa Duệ cười trả lời “Đã xong rồi, nhưng nhiều ký ức như vậy cho nó một thời gian đi, chúng ta ra ngoài trước.”

Lôi Nghị nghe xong lại lắc đầu “Không cần, Hội Trưởng Hứa ngài ra ngoài đi, tôi ngồi ở nơi này chờ.”

Hứa Duệ nghe xong chỉ gật đầu, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Vừa đóng cửa phòng ngủ, thân thể lảo đảo một chút, may mà đúng lúc có Tô Minh Diệp vừa vào cửa đỡ lấy ông, mới không ngã xuống đất.

Nhìn Tô Minh Diệp, Hứa Duệ cười cười “Bận xong rồi nha.”

Tô Minh Diệp nghe vậy nhíu mày “Đừng cười, sắc mặt khó coi chết đi được.”

Nói xong dìu Hứa Duệ ngồi xuống sopha phòng khách.

“Đầu… Đau không?” Sau khi ngồi xuống, Tô Minh Diệp lo lắng hỏi.

Đặt đầu trên vai Tô Minh Diệp, Hứa Duệ trả lời “Không sao, em đừng lo lắng, chỉ là vừa rồi sử dụng lực tinh thần quá độ, nên không thoải mái một chút mà thôi.”

Nghe được là mệt mà không phải di chứng tái phát, Tô Minh Diệp thở ra một hơi, sau đó mới hỏi chuyện của con “Tiểu Hàm, nó làm sao vậy?”

Hứa Duệ nghe vậy cười cười “Đợi lát nữa con nó tỉnh, sẽ nhớ lại tất cả những chuyện trước kia.”

Tô Minh Diệp nghe xong gật đầu, sau đó lại trầm mặc.

Hứa Duệ biết ông đang lo lắng cái gì, nhưng lúc này cũng nói không ra lời an ủi nữa, chỉ có thể vươn tay ôm chặt Tô Minh Diệp.

Bên trong gian phòng, Lôi Nghị nhìn người nằm trên giường, không khỏi lo lắng.

Hứa Duệ đã đi ra ngoài một giờ rồi, mà Tô Hàm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì… chứ?

Lôi Nghị đang do dự có cần phải đi gọi Hứa Duệ một tiếng hay không, lại nhìn thấy lông mi Tô Hàm run rẩy một chút, tiếp sau đó, hai mắt mở ra, chậm rãi ngồi dậy.

Nhìn về phía Lôi Nghị, Tô Hàm biểu tình có chút mê mang mở miệng “Anh… Là ai?”

Lôi Nghị “…?!!”

Này là sao?

Không để ý tới Lôi Nghị, Tô Hàm quay đầu nhìn nhìn bốn phía, mở miệng hỏi lần nữa “Nơi này là nơi nào, thoạt nhìn không giống bệnh viện nha, còn có, con của tôi đâu, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Trong lời nói của Tô Hàm rõ ràng mang theo chút lo lắng.

Nhưng Lôi Nghị lại chẳng quan tâm những chuyện này, toàn bộ đầu óc anh bây giờ đều sương mù.

Tô Hàm… Quên mình?

Nhưng cậu lại nhớ rõ con, chẳng lẽ——

Lôi Nghị đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hàm “Tiểu Hàm, anh là Lôi Nghị, em có biết anh không?”

“Lôi Nghị?” Tô Hàm đầu tiên sửng sốt, sau đó biểu tình mang theo chút kinh ngạc mở miệng, “Anh… anh là Lôi Nghị, người thừa kế Lôi gia, tôi đã nghe người ta nói về anh, nhưng tại sao anh lại ở chỗ này, bác sĩ Lôi đâu, cậu ta ở đâu?”

Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị có chút không biết nên phản ứng thế nào, anh phát hiện sự lãnh tĩnh tự kiềm chế của mình ngày thường đều biến mất, hoảng hốt không thôi, đầu trống rỗng.

Nhìn dáng vẻ như trời sập xuống của Lôi Nghị, Tô Hàm ngồi trên giường đột nhiên thổi phù một tiếng bật cười.

Ha ha ha… Thật là vui, biểu tình Lôi Nghị… Ha ha!

Nhìn Tô Hàm cười, Lôi Nghị người thừa kế Lôi gia nhiều năm như vậy cuối cùng cũng biết mình bị đùa giỡn.

Nhưng nhìn người trước mắt cười không thể vui hơn, lại nghĩ đến mình vừa rồi thiếu chút bị dọa đến mức hồn phách bay luôn, ánh mắt Lôi Nghị tối sầm, vươn ra tay hung hăng ôm người vào lòng, lập tức cắn lên bờ môi của cậu.

Hôn xong, Lôi Nghị cũng không thả người, vẫn ôm thật chặt như trước, thân thể kề sát nhau khiến anh khẽ run rẩy.

Bởi vì hai người ôm nhau, phản ứng của Lôi Nghị Tô Hàm tự nhiên cũng nhận ra, áy náy nghĩ có phải vừa rồi mình đùa quá đáng rồi không.

“Gạt anh chơi rất vui.” Dán bên tai Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng.

Thanh âm rõ ràng không hề phập phồng, nhưng Tô Hàm nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy có chút sợ hãi.

“Cái kia…” Chột dạ muốn giải thích, lại bị Lôi Nghị đoạt trước.

“Nơi này không tiện, anh tha cho em trước, chờ tối sẽ về nhà sẽ nói tiếp.” Nói xong, Lôi Nghị thả Tô Hàm ra, đứng lên.

Tô Hàm ngồi trên giường nghe vậy nhất thời cứng đờ, trong đầu chỉ có một phản ứng, xong đời rồi! Buổi tối hôm nay chắc chắn rất thảm. Bình thường trên giường anh đã đủ cầm thú, làm một đêm khiến mình vài ngày không xuống được giường.

“Đúng rồi, em đã nhớ hết rồi chứ? Vậy em cuối cùng là…” Sửa sang lại quần áo trên người, Lôi Nghị hỏi.

Tuy nói lời còn chưa dứt, nhưng Tô Hàm lại hiểu ý của anh.

“Ừ.” Gật đầu, Tô Hàm nhìn Lôi Nghị biểu tình rất phức tạp, “Đúng như những gì anh đã đoán, em đúng thật là ‘Tô Hàm’.”

Vừa rồi nằm trên giường, cậu đã nhớ lại tất cả.

Lúc trước sau khi cậu bị Tạ Huy hại chết, thì sống lại thành Tô Hàm —— hoặc hình dung chuẩn xác hơn là chuyển kiếp.

Dù sao khi cậu khôi phục ý thức, thì biến thành một đứa trẻ mới sinh, hơn nữa không biết vì sao, cậu lại có có được ký ức kiếp trước.

Bởi vì mang theo ký ức chuyển thế, cho nên rất nhanh cậu biết gia đình mình không giống những gia đình bình thường. Ví dụ như, mình có một người cha và một người ba, nhưng không mẹ.

Khi vừa bắt đầu, cậu còn cho rằng cha và ba mình đơn thuần là người đồng tính luyến ái, mà mình có lẽ do họ nhận nuôi, hoặc tìm người sinh hộ. Nhưng chậm rãi, cậu lại phát hiện, người đảm nhận chúc vụ ba kia chính là nhân vật đã sinh mình! Sinh! Ra!!

Chưa dừng lại ở đó, cậu còn phát hiện mình thế mà lại ở thế giới của một ngàn năm sau, hơn nữa đã qua mạt thế, người dị năng chẳng những không biến mất ngược lại địa vị còn như thuyền trên nước đứng trên đỉnh thế giới này.

Cũng biết cha và ba mình không phải người bình thường, ba giống như mình kiếp trước song hệ dị năng thuấn di và hệ mộc, cha là người có lực tinh thần, mặt khác còn một nghề nghiệp mình chưa nghe nói bao giờ, tinh sư. Cậu biết người có dị năng thuấn di ở thế giới này nguy hiểm thế nào, muốn sống phải thật cẩn thận.

Biết mục tiêu của ba là muốn Tô gia có một ngày đứng trên đỉnh thế giới, không cần trốn trốn tránh tránh mà vẫn có thể sống, khi gặp nguy hiểm cũng có thể sử dụng dị năng thuấn di để giữ mạng.

Nhưng vì họ bất đắc dĩ, cho nên khi biết họ sẽ đưa mình vào cô nhi viện, mặc dù có chút khổ sở, nhưng cậu cũng chưa từng trách móc họ. Bởi vì cậu rất rõ ràng, họ yêu thương cậu hơn bất kỳ ai khác trên đời.

Sau đó, cậu tới cô nhi viện, có Tô Minh Diệp ở sau lưng chào hỏi, cuộc sống trong cô nhi viện của cậu cũng không quá vất vả. Nhưng không biết vì sao, có lẽ ông trời muốn sửa chữa BUG() vì cậu mang theo ký ức mà sống lại, nên trong quá chính mình lớn lên, chậm rãi, các ký ức của kiếp trước càng lúc càng mờ nhạt, đến khi rời khỏi cô nhi viện, những ký ức kiếp trước, thậm chí tất cả ký ức khi còn nhỏ cậu cũng quên mất, bao gồm cả chuyện Hứa Duệ và Tô Minh Diệp là cha và ba của cậu.

() BUG: Nghĩa là lỗi sai, thường dùng trong game

Sau đó giống nhưng tập tài liệu Lôi Nghị đã điều tra được, khi ra khỏi cô nhi viện thì ở cùng Lâm Tuấn, rồi lại chia tay, âm kém dương sai () mang thai con của Lôi Nghị.

() Âm soa dương thác (âm kém dương sai): Có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người, trong văn: “không biết vì sao lại”

Nghĩ đến đây, Tô Hàm mà bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình, đã qua hai kiếp nhưng lại yêu cùng một người đàn ông chẳng ra sao.

Kiếp trước bị anh ta hại chết, kiếp này cũng vì anh ta làm hại khiến mình không thể không rời khỏi Thành Trung Tâm.

Sau đó lại gặp được Lôi Dực ở vùng rất bị lưu đày, nhưng lại không nghĩ tới sau khi sinh con, vì đồng thời thức tỉnh lực tinh thần và dị năng mà mất đi ký ức, nhưng lại khôi phục ký ức kiếp trước, lúc này mới khiến cậu cho là mình sống lại sau khi ‘Tô Hàm’ đã sinh con.

Nghe Tô Hàm nói, trong lòng Lôi Nghị thở ra một hơi, trên mặt lại mang theo ý cười nói “Nếu nhớ ra rồi, thì ra ngoài gặp cha em đi, ông ấy ở bên ngoài chờ em rất lâu rồi.”

Hơn nữa anh cũng nhìn ra được, sau khi ông giúp Tô Hàm sửa chữa ký ức, lực tinh thần cạn kiệt.

Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm nhất thời trầm mặc.

“Làm sao vậy?” Lôi Nghị nghe vậy hỏi, “Còn trách họ?”

“Cũng không phải.” Tô Hàm nói xong.

Thật ra cậu vốn không trách cặp chồng chồng kia, bởi vì từ lúc mình vào Thành Trung Tâm, họ đã đối với mình rất tốt, cũng làm rất nhiều việc vì mình.

Trước kia chẳng qua không chịu mở miệng gọi họ vì cho rằng mình cướp đoạt cha mẹ của người khác, bây giờ đã biết được chân tướng, đương nhiên lại càng không trách họ.

Nhưng đối với hai cái xưng hô kia, trong khoảng thời gian ngắn có chút khó tiếp thu.

Chẳng qua vẫn phải đi ra ngoài, Tô Hàm nắm tay đặt bên miệng ho khan một tiếng, nói “Khụ… Chúng ta ra ngoài đi.”

“Chủ Tịch Tô cũng tới à?” Mở cửa phòng ngủ, thấy hai người lần lượt ngồi trên ghế salon, Tô Hàm kinh ngạc một chút, vừa rồi không phải là không có ở đây sao.

“Ừ.” Đầu Tô Minh Diệp tiên gật đầu, sau đó mới hỏi “Con… nhớ rồi sao?”

Tô Hàm nghe vậy gật đầu: “Nhớ rồi ạ.”

“Vậy con…” Có phải rất hận ba và cha không.

Bên này Tô Minh Diệp còn đang do dự nên hỏi như thế nào, thì bên kia Tô Hàm đã mở miệng “Cha, ba.”

Nghe xưng hô của Tô Hàm, hai người Tô Minh Diệp và Hứa Duệ đầu tiên sửng sốt, sau đó trong mắt là vui sướng không che dấu được.

Cho dù là Tô Minh Diệp hay Hứa Duệ, đều cho rằng Tô Hàm sau khi khôi phục trí nhớ sẽ càng oán hận và không tha thứ cho mình, bởi vì cậu sẽ nhớ rõ mình bị ‘vứt bỏ’ như thế nào, rõ ràng có cha có ba, lại sinh hoạt từng ấy năm trong cô nhi viện.

Lại không nghĩ rới, Tô Hàm lại cho họ một kinh hỉ.

Nhưng dù sao hai người một người là Chủ Tịch Liên Minh, một người là Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư, trong lòng vui sướng tới đâu, thì với thói quen tu dưỡng nhiều năm nên hai người cũng không có quá mức thất thố.

Trước hết mời Lôi Nghị ngồi xuống ghế salon, sau đó Hứa Duệ mới tiến lên kéo Tô Hàm ngồi giữa mình và Tô Minh Diệp, sau đó cười “Con đồng ý nhận chúng ta, cha và ba con đều rất vui vẻ.”

Tô Minh Diệp ngồi cạnh nghe vậy cũng sờ Tô Hàm đầu, lần đầu tiên nói ra lời xin lỗi từ đáy lòng với con trai “Rất xin lỗi con, Tiểu Hàm, bởi vì tư tâm của ba, nên để con phải chịu khổ nhiều như vậy.”

“Thật ra cũng không tính là khổ.” Tô Hàm nghe vậy lắc đầu, “Dì ở viện phúc lợi đối với con rất tốt.”

“Vậy là được rồi.” Không muốn rối rắm ở đề tài này nhiều, Tô Minh Diệp ngược lại hỏi, “Lực tinh thần của con thế nào, có thể sử dụng không?”

Nói tới đây, Tô Hàm có vẻ ngại ngùng “Con còn chưa thử, nhưng vừa rồi khi con tỉnh lại, cảm thấy lực tinh thần của con dường như mạnh hơn trước rất nhiều.”

“Thật sao!” Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ cũng rất vui vẻ, sau đó mở miệng, “Con nhanh điều động một chút lực tinh thần, xem có phải đã đột phá rồi không.”

Tô Hàm nghe vậy gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu điều động lực tinh thần trong cơ thể, không xuất hiện hiện tượng đau đầu, hơn nữa lực tinh thần còn mạnh hơn trước nhiều, rõ ràng nó đã đột phá lên cấp tám.

“Thế nào? Đột phá rồi?” Nhìn Tô Hàm mở to mắt, Hứa Duệ ôn thanh hỏi.

Lôi Nghị và Tô Minh Diệp tuy không hé răng, nhưng cũng đang nhìn cậu, chờ đáp án.

Bị ba người nhìn chằm chằm như vậy, Tô Hàm hoảng sợ, trì hoãn một chút, mới cười gật đầu “Vâng.”

“Giỏi quá, không hổ con của Tô Minh Diệp ta.” Nhìn Tô Hàm, trong mắt Tô Minh Diệp tràn đầy kiêu ngạo, so với việc mình đột phá còn vui sướng hơn.

Nghe khích lệ Tô Minh Diệp thẳng thắn, Tô Hàm có chút xấu hổ “Thật ra chủ yếu là công của cha, nếu không phải cha nói, không đột phá lực tinh thần luôn thì không dùng được nữa…”

Hứa Duệ nghe vậy cười sờ đầu cậu “Con là con cha, làm thế vì con là chuyện đương nhiên.”

Nhìn ba người cười cười nói nói, Lôi Nghị ngồi bên kia ánh mắt cũng mềm mại theo.

Tô Hàm đắm chìm trong tình thân, vẻ mặt thoải mái, trong mắt không che dấu sự hạnh phúc, kiếp trước cha mẹ Tô Hàm mất sớm, kiếp này cậu có người thân, xem ra cậu rất vui, thậm chí so với việc đột phá cấp bậc lực tinh thần còn vui hơn.

Bởi vì khúc mắc được giải tỏa, hơn nữa lực tinh thần chẳng những có thể tiếp tục sử dụng, còn đột nhiên phá, cho nên tâm tình Tô Hàm cực kỳ tốt.

Chờ Hứa Duệ đi làm cơm, cậu thậm chí còn chủ động vào phòng bếp hỗ trợ.

Chọn đồ ăn, Tô Hàm vừa mặc tạp dề, vừa cầm trong tay xẻng lấy đồ ăn Hứa Duệ làm, còn cảm thán “Ba thật hạnh phúc.”

Hứa Duệ đang lấy đồ ăn nghe vậy xoay người nhìn cậu nở nụ cười hỏi “Sao lại nói thế.”

“Bởi vì ba có một người đàn ông vừa đẹp, còn biết nấu ăn nữa.” Tô Hàm cười trả lời.

Hứa Duệ nghe vậy buồn cười lắc đầu “Học được cách trêu chọc cha rồi, cha còn tưởng con sẽ nói, sở dĩ ba con hạnh phúc là vì có một đứa con tốt như vậy chứ.”

Tô Hàm nghe vậy hắc cười vài tiếng, lại nói “Cái kia… cha, con có thể xin cha một chuyện được không?”

“Chuyện gì?” Vừa gắp đồ ăn, Hứa Duệ vừa mở miệng hỏi.

“Lôi Nghị mấy ngày nữa không phải muốn đi Thú Lâm sao, con cũng muốn theo.”

Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ không lập tức trả lời, mà tắt lửa, đặt đồ ăn vào trong đĩa, mới xoay người nhìn Tô Hàm.

“Con muốn tới tiền tuyến?” Nhìn Tô Hàm, Hứa Duệ hỏi.

“Vâng.” Gật đầu, trong mắt Tô Hàm đầy nghiêm túc.

“Vậy con có biết không, tiền tuyến rất nguy hiểm không, gây chuyện một chút là mất mạng đấy.” Nhíu mày, Hứa Duệ mở miệng.

Tô Hàm gật đầu “Con biết, cho nên con mới đi.”

Hứa Duệ nghe vậy trầm mặc một hồi, hỏi “Không phải vì vậy, nên mới vội vàng khôi phục trí nhớ chứ.”

Tô Hàm nghe vậy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu “Con biết nếu con đi như vậy cha sẽ lo lắng, nhưng con muốn ở cùng Lôi Nghị, sánh vai chiến đấu cùng anh ấy, chứ không phải giống như phụ nữ, ở nhà chờ đợi.”

Hứa Duệ trầm ngâm trong chốc lát, nói “Sao con không trực tiếp nói chuyện này với Lôi Nghị.”

“Là vì con biết, anh ấy nhất định không đồng ý cho con đi.” Hít một hơi, Tô Hàm tiếp tục, “Con cũng biết nơi đó rất nguy hiểm, nhưng con cũng có năng lực chiến đấu, cũng có thể tự bảo vệ tốt chính mình, hơn nữa cha xem, bây giờ lực tinh thần của con đã cấp tám, cấp bậc còn cao hơn Lôi Nghị đấy.”

Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ cau mày “Nhưng kinh nghiệm tác chiến của con không phong phú bằng nó.”

Cái này thì không chưa chắc, Tô Hàm thầm nghĩ, phải biết kiếp trước, không có lúc nào cậu không phải chiến đấu đâu, gặp nguy hiểm không thể kém hơn thượng tá Lôi Nghị được nha.

Nhưng lời này cậu lại không có cách nào nói cho Hứa Duệ, tuy bây giờ đã biết ông là cha mình, nhưng cậu vẫn không nói chuyện mình sống lại cho ông biết.

Loại chuyện không thể tưởng tượng này càng ít người biết càng tốt, trên thực tế nếu không vì lực tinh thần xảy ra vấn đề, thì cậu cũng không tính nói cho Lôi Nghị.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể dùng cách khác thuyết phục Hứa Duệ “Cha, ước muốn sóng vai chiến đấu cùng người mình yêu, muốn bảo vệ người ấy có lẽ cha cũng hiểu mà, bằng không sao cha lại theo ba tới Thành Trung Tâm.”

Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới lúc trước vì không muốn A Diệp một mình chiến đâu, mà tình nguyện làm vật thí nghiệm cho Vương Kha.

Nhìn kiên trì trong mắt con trai, Hứa Duệ cuối cùng vẫn hít một hơi “Khi Thú Triều đến, cha sẽ cử hai người có lực tinh thần cấp cao đi giúp đỡ quân đội, cha có thể để cho con một suất.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio