Edit & Beta: Hoa Cúc
Lôi Nghị nghe xong trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng “Cấp tám.”
Tô Hàm “…Hả?”
“Dị năng của anh cấp tám, không phải cấp bảy.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị nói.
Tô Hàm nghe vậy cả kinh “… Anh lên cấp tám khi nào, sao em không biết.”
“Một thời gian trước, còn có…” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị trịnh trọng mở miệng, “Em có thể ở lại, nhưng khi gặp nguy hiểm, em không được bước lên phía trước, có bọn anh ở đây, em chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.”
Tô Hàm nghe xong rất vâng lời gật đầu, mà trong lòng lại không muốn làm theo những gì anh nói, tuy những lần Thú Triều trước, phần lớn tinh sư đều đến để trang trí, nhưng cậu tới nơi này vì muốn sóng vai chiến đấu với Lôi Nghị, không phải trốn tránh phía sau anh.
“Cái kia, bây giờ có thể mang em đến chỗ ở được không?” Cười cười, Tô Hàm nói.
“Được rồi.” liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái, Lôi Nghị kéo cậu ra cửa, hướng đến chỗ ở của mình.
Trong lòng biết tiểu tử này sẽ không nghe lời mình như vậy, mặc dù ngoài lạnh trong nóng, nhưng bây giờ anh cũng không còn cách nào khác, về sau khi đối chiến với dị thú chỉ có thể cố gắng để ý đến cậu.
“Nơi này à?” Nhìn căn phòng trước mắt rõ ràng thuộc cấp bậc không thấp, Tô Hàm hỏi, xem ra đây là chỗ ở của Lôi Nghị.
“Em ở cùng phòng với anh là được.” Lôi Nghị nghe vậy trả lời.
“Nhưng…” Tô Hàm nghe vậy chần chờ, “Nơi này là quân đội.” nên nếu mình công khai ở cùng một phòng với thủ trưởng, sẽ không đưa tới những lời đồn gì chứ?
“Không sao.” Sờ Tô Hàm đầu, Lôi Nghị nói, “Nơi này anh lớn nhất.”
Tô Hàm “…” Được rồi, cậu cũng biết không nên nói nữa.
“Đúng rồi.” bỏ cái tay trên đầu mình xuống, Tô Hàm đột nhiên nhớ tới gì đó hỏi, “Lôi Dực và Lôi Trung đâu? Không ở trong này à?”
Trước đó mình còn vạch mưu cho một hồi, mà lại quên không hỏi những gì ngày đó mình dạy có thành công không, cậu ta cũng thật là, có thành công hay không ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho mình chứ.
Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Tô Hàm, Lôi Nghị bình tĩnh nói “Trưa nay hai người đó sẽ tới, khi đó em có thể hỏi nó.”
“Vậy được rồi.” Tô Hàm nói xong nở nụ cười một chút, “Đã lâu không gặp, rất nhớ đấy.”
“Em ở nơi này nghỉ ngơi đi, anh còn có việc, lát nữa anh lại tới.” Lôi Nghị nói xong muốn đi ra.
“Chờ một chút.” Tô Hàm nghe vậy vội vàng gọi lại, “Công việc của em đâu, anh không có sắp xếp gì sao?”
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai nói.” Lôi Nghị nói xong, đi ra ngoài.
Để Tô Hàm một mình ở trong phòng, im lặng nói không ra lời, bọn họ tới nơi này phí mất của anh đến một hai tiếng, chắc không gây phiền hà gì chứ nhỉ.
Nhưng đã không thấy bóng dáng Lôi Nghị đâu nữa, cho nên Tô Hàm cũng không gọi anh lại, lấy hành lý từ không gian xoay, đặt ở nơi nên đặt, ở trong phòng một lát, nhàm chán nên cậu ra ngoài đi dạo.
Lôi Nghị đóng quân ở vùng của quân đội địa phương, bởi vì thú triều cứ một trăm năm một lần, cho nên bên ngoài Trấn Biên Thành cũng có quân đội địa phương nghỉ ngơi.
Tùy tiện dạo qua một vòng, nhưng không thấy được người quen nào, cuối cùng cậu giữ một sĩ binh lại, người này không tính là sĩ binh, nhìn trên vai cũng chẳng có quân hàm gì.
Hỏi người đó xem mọi người đi đâu, lại được báo lại rằng họ đã tới bên ngoài Thú Lâm.
“Thú Lâm?” Tô Hàm sửng sốt, “Thú Triều đã bắt đầu?”
“Còn chưa.” Người nọ trả lời, “Nhưng mỗi lần Thú Triều đến đều không có gì báo trước, khi dị thú phát cuồng sẽ kéo thành đoàn xông vào Trấn Biên Thành.”
“Nếu như vậy, bọn họ tới đó làm gì?” Tô Hàm dừng một chút hỏi.
“Đặt bẫy.”
“Đặt bẫy?”
“Ừ, tuy vô dung với các dị thú cấp cao, nhưng vẫn có thể đối phó với một ít con cấp thấp.”
“À.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, tuy dị thú cấp thấp lực công kích không bằng dị thú cấp cao, nhưng nếu có thể dùng bẫy giải quyết, thì vẫn có thể giảm bớt sức ép cho không ít người.
“Nhưng, những chuyện đó cần phải để đích thân Lôi Nghị đi?” Chẳng lẽ không thể phái một số sĩ binh đi được sao, còn phải bắt Lôi Nghị tự làm.
“À, thủ trưởng Lôi không đi, anh ấy và Sở trung úy vào Trấn Biên Thành rồi.”
“…Trấn Biên Thành.” miệng niệm này vài chữ, Tô Hàm để binh sĩ đó đi.
Một mình ở trong phòng nhàm chán đến tận chiều, đương nhiên thuận tiện luyện tập lực tinh thần một chút, cuối cùng cũng chờ đến lúc có người gọi đi dùng cơm.
Ban đầu cậu cho rằng sẽ ăn cùng với mấy người Sở Viêm, Thiệu Khang, nhưng chờ đến lúc đó mới phát hiện, trong phòng chỉ có ba người anh em Lôi Nghị và Lôi Trung.
“Mấy người Thiệu Khang đâu?” Ngẩn người, Tô Hàm hỏi.
“Ở nhà ăn.” Lôi Nghị nghe vậy trả lời.
“Vậy đây là đâu?”
“Nơi này là nơi dùng cơm dành riêng cho thủ trưởng, nếu cậu không muốn ăn ở trong này thì ngày mai có thể theo họ tới nhà ăn.” Lôi Dực ngồi trước bàn ăn cười trả lời.
“Thật ra ở đâu cũng thế.” Tô Hàm nói xong đến bên cạnh Lôi Nghị ngồi xuống, “Nhưng dù sao lần này tôi tới đây là đại diện cho Hiệp Hội tinh sư, làm thế dường như không tốt lắm.”
“Yên tâm.” cười cười với Tô Hàm, Lôi Dực trả lời, “Người khác ai cũng biết cậu là chị dâu tương lại của tôi rồi, không có ai nhàm miệng đâu.”
Tô Hàm nghe vậy nghĩ nghĩ cũng đúng, từ khi đưa Lôi Triêu đến Lôi gia, thì có vẻ mọi người đều đã biết quan hệ của mình và Lôi Nghị.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Không dấu vết liếc mắt nhìn Lôi Dực một cái, Lôi Nghị mở miệng nói, sau đó gắp chút đồ ăn vào trong bát Tô Hàm.
Lôi Dực nghe vậy bĩu môi, thật là, dục vọng độc chiếm càng ngày càng mạnh, trước kia rõ ràng ở trong lòng anh hai mình quan trọng hơn mà, bây giờ còn gắp đồ ăn, ân ân ái ái cái gì, có vô sỉ quá rồi không.
Nội tâm đang đau xót, đột nhiên nhìn thấy trong bát mình nhiều thêm một miếng thịt dị thú mình thích ăn nhất, quay đầu nhìn màu hồng không che dấu được trên mặt Lôi Trung, Lôi Dực cười cười, trong lòng lập tức như được nếm mật.
Gắp miếng thịt cho vào miệng nhai đi nhai lại rồi nuốt xuống, Lôi Dực cũng gắp cho Lôi Trung một miếng thịt, sau đó giống như thị uy nhìn Tô Hàm và Lôi Nghị một cái.
Truyền đạt ý nghĩa rất rõ ràng, xem đi, không phải mình hai người biết ân ái đâu, chúng tôi cũng làm được.
Đối mặt với sự thị uy của Lôi Dực, Tô Hàm chẳng có cảm giác gì hết, nhưng, quay đầu nhìn Lôi Nghị ngồi cạnh mình, tuy rằng vẻ mặt của anh có vẻ rất bình thường, nhưng Tô Hàm vẫn nhìn thấu một tia chờ mong từ trong ánh mắt.
Tay cầm đũa đặt bên miệng ho khan một tiếng, Tô Hàm cười cười nhìn Lôi Nghị, sau đó dưới ánh mắt chờ mong (?) của Lôi Nghị gắp đồ ăn cho anh.
Nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát vài giây, Lôi Nghị rất bình tĩnh gắp lên bỏ vào miệng.
Nhưng dù anh cực lực che dấu, thì ba người đang ngồi đây vẫn có thể nhìn thấy mặt than vạn năm của anh đỏ lên một chút.
Tô Hàm và Lôi Dực ngồi bên cạnh thấy vậy buồn cười không thôi, còn Lôi Trung, vẫn đang chìm trong dư vị Dực thiếu gia gắp đồ ăn cho mình không thể tự thoát ra được.
Sau khi dùng cơm, Tô Hàm trở về phòng với Lôi Nghị.
“Hôm nay làm xong hết rồi.” Ngồi trên giường, Tô Hàm hỏi.
“Ừ.” Lôi Nghị nghe vậy gật đầu.
“Vậy hôm nay anh tới Trấn Biên Thành, có phải đi đón bọn Lôi Dực?” lên giường ôm gối vào trong ngực, Tô Hàm hỏi.
“Không.” Lắc đầu, Lôi Nghị nói, “Anh đi tiếp nhận thế lực trong tay ba em, nên… Em đừng ghen.”
“Hì hì!” Tô Hàm nghe vậy không khỏi nở nụ cười, không nhìn Lôi Nghị mặt đen, mở miệng nói, “Lôi Dực là em trai anh đấy, sao em có thể ăn dấm của cậu ấy.”
Tô Hàm không phát hiện, sau khi cậu nói xong, mặt Lôi Nghị từ màu đen biến thành màu trắng.
Không ngờ là tự mình mình đa tình nha.
Qua một hồi, Lôi Nghị mới khôi phục sắc mặt bình thường, “Đi tắm rửa.”
“… À?” Đối với với việc Lôi Nghị đột nhiên chuyển đề tài, Tô Hàm theo không kịp.
“Tắm rửa xong đi ngủ.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng.
“Anh, anh… anh!” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm hai tay ôm ngực, lui về phía sau một bước, “Anh muốn làm gì?”
Không phải vì đêm qua cầu hoan không thành, nên bây giờ muốn bổ sung chứ.
“Tắm rửa, sau đó anh ngủ cùng em.” Đối với tư thế phòng bị của Tô Hàm, Lôi Nghị cong cong khóe miệng, nói.
Không phải đâu, làm thật sao?
“Nhưng…” Nhìn sắc trời bên ngoài, Tô Hàm nói, “Bây giờ còn sớm mà.”
Tuy Tô Hàm nói như vậy, nhưng nhìn sự kiên trì của Lôi Nghị, cuối cùng Tô Hàm vẫn làm theo lời anh.
Chẳng qua không giống như những gì cậu tưởng tượng, sau khi tắm rửa xong, Lôi Nghị chỉ đơn thuần ôm cậu ngủ, cái gì cũng không làm.
Ban đầu, Tô Hàm còn không được ngủ, nhưng nằm ở trong lòng Lôi Nghị, ngửi thấy hương vị sữa tắm giống như mình, không bao lâu cậu cũng an tâm đi vào giấc ngủ.
Nhìn ngủ say Tô Hàm, Lôi Nghị dùng tay sờ đầu cậu, sau từ trên giường đứng lên, ngày mai có lẽ phải tới tiền tuyến, còn rất nhiều việc chờ anh xử lý.
Tuy Thú Triều còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng một số dị thú ở bên ngoài Thú Lâm đã bắt đầu không kềm chế được, nên bọn Lôi Nghị cũng bận rộn hơn.
Ban đầu, Lôi Nghị không đồng ý để Tô Hàm chạy đến tiền tuyến, dù sao cậu cũng là tinh sư, chỉ chờ khi Thú Triều chính thức bắt đầu trợ giúp họ đối phó với một số dị thú cấp cao là được, căn bản không cần chạy đến tiền tuyến.
Nhưng đối mặt với cơ hội rèn luyện tốt như vậy, Tô Hàm sao có thể bỏ qua.
Bởi vì Thú Triều còn chưa đến, nên bây giờ những người tham gia chiến đấu chủ yếu đều ở dưới cấp bốn, để có thể rèn luyện dị năng được của mình.
Nhưng Lôi Nghị cũng rất lo lắng, bởi vì ai cũng không biết Thú Triều sẽ đến khi nào, trên thực tế hai ngày nay, anh có cảm giác, dị thú bọn họ đối phó càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng điên cuồng.
Có mấy lần, Tô Hàm thiếu chút nữa bị thương, cũng may cuối cùng cậu đều dùng thuấn di để né tránh.
Đối với việc cậu sử dụng dị năng thuấn di, người trong quân đội cũng không nói gì, thứ nhất vì cậu là người yêu của thủ trưởng, thứ hai đối với một người rõ ràng không cần ra chiến trường nhưng mỗi ngày đều lao tới tiền tuyến, hơn nữa thực lực còn rất mạnh, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, thì với quân nhân mà nói, họ rất thưởng thức.
Cho dù vậy, Lôi Nghị vẫn không muốn để cậu tới tiền tuyến, nhưng anh phát hiện, mình căn bản không trị được Tô Hàm.
Ôn tồn nói chuyện với cậu, miệng thì đồng ý rất ngoan, nhưng đến ngày hôm sau, vẫn nhìn thấy cậu đánh nhau với dị thú.
Muốn phát giận, lại không nỡ, muốn ra lệnh cho cậu, lại phát hiện mệnh lệnh của mình không động được đến cậu, do cậu được phái tời trong trường hợp đặc biệt.
Tóm lại không còn cách nào khác, lại nhìn kinh nghiệm chiến đấu của cậu quả thật không tồi, còn có dị năng thuấn di để bảo vệ mình, cuối cùng cũng nghe theo cậu.
Mà ngoại trừ mỗi ngày chạy tới tiền tuyến chiến đấu với dị thú, Tô Hàm còn quen biết thêm được một số người, và người yêu của họ cũng trong quân đội, như tinh sư tên Thiệu Khang ngày đó đến đây cùng cậu là một đôi với người đàn ông tên Mạc Dương đứng bên cạnh Lôi Nghị, người có cái đầu đỏ rực lửa tên Sở Viêm là một đôi với người có khuôn mặt băng Lãnh Liệt.
Mặt khác khiến cậu giật mình nhất là Lôi Dực còn chưa bị ăn nha… được rồi, là chưa bị Lôi Trung làm luôn, nhưng cũng may họ đã xác định quan hệ.
“Mệt chết đi được.” Duỗi thắt lưng làm biếng, Tô Hàm cảm thán, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, mặc dù mới tới đây một tuần, nhưng cậu đã cảm nhận được rõ ràng, dị năng của cậu mạnh hơn trước kia rồi, cứ như vậy vài ngày nữa, nói không chừng có thể đột phá cấp bốn.
“Tắm rửa đi rồi ngủ đi.” Nhìn Tô Hàm mệt mỏi, Lôi Nghị đau lòng nói.
“Được.” Tô Hàm nói xong cầm khăn đi vào phòng tắm.
Mà Tô Hàm vừa bước vào phòng tắm, Lôi Nghị đã nhận được một tin tức, vừa rồi, sau khi anh rời khỏi Thú Lâm không lâu, đã có rất nhiều dị thú từ Thú Lâm xông ra ngoài.
Mặc dù ở đó có binh lính phòng thủ cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn để dị thú vọt vào bên trong Trấn Biên Thành.
Thú Triều bắt đầu…