Edit & Beta: Hoa Cúc
Bởi vì có Nguyễn Linh, cho nên thân thể Lôi Nghị khôi phục rất nhanh, nhưng anh là thủ trưởng, hơn nữa tuy trận chiến đã đánh xong, nhưng phía sau lại còn rất nhiều việc phải làm, cho nên phải đợi tất cả mọi thứ kết thúc quân bộ mới trở về.
Mà thủ đô bên kia còn phải nghênh đón rất nhiều nghi thức linh tinh hay chuyện này nọ, tự nhiên không thể giống như Tô Hàm lúc nào cũng có thể trở về, dù sao theo lời anh nói thì lập tức trở về thủ đô là điều không thể.
Tuy Tô Hàm cũng muốn trở về cùng Lôi Nghị, nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của Tô Minh Diệp và Hứa Duệ, nên cậu rời khỏi vùng đất bị lưu đày trước một bước.
Mà bây giờ phương tiện hiện tại công nghệ cao, chỉ sau vài giờ xuất phát Tô Hàm đã trở về đến nhà.
Đương nhiên, nơi này không phải chỗ ở của cậu và Lôi Nghị, mà nơi ở của cha Lôi Nghị, nhà họ Lôi.
Nhưng không nghĩ rằng ở đó lại có một sự kinh hỉ đang chờ cậu, vì cậu thấy được Tô Minh Diệp và Hứa Duệ.
“Cha, ba, hai người sao lại ở chỗ này?” Đứng ở cửa, Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó liền vẻ mặt vui sướng hỏi.
Tô Minh Diệp nghe vậy cười trả lời “Bởi vì biết hôm nay con trở về, lại biết sau khi về con nhất định sẽ tới đấy thăm con trước, nên ba và cha cũng tới đây.”
Giọng điệu rõ ràng rất nghiêm trang, nhưng không biết vì cái gì Tô Hàm lại cảm thấy kỳ quái khi nghe từ lời nói đó một mùi vị chua chua.
“Ba.” Ôm Tô Minh Diệp một cái, Tô Hàm làm nũng nói, “Con vốn chuẩn bị sau khi thăm con con xong thì lập tức tới tìm hai người.”
Khó được Tô Hàm làm nũng một lần, tâm tình Tô Minh Diệp nhất thời trở nên rất tốt.
Thật ra ông vốn không quá để ý, vì sau khi để Tô Hàm một mình sống ở cô nhi viện nhiều năm như vậy, bây giờ Tô Hàm có thể tiếp nhận ông gọi ông một tiếng ba ông đã rất vui vẻ.
Sao lại để ý chuyện mình bị xếp sau Lôi Triêu chứ?
Hơn nữa, Lôi Triêu còn là cháu của ông đấy, ông phải để ý thế nào được.
Cho nên, nghe Tô Hàm nói, Tô Minh Diệp nở nụ cười, sờ đầu của cậu “Vừa rồi ba nói giỡn với con thôi.”
Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm còn chưa kịp thả lỏng chợt nghe thấy Hứa Duệ đứng bên kia mở miệng.
“Tiểu Hàm, sao con chỉ ôm ba con thôi vậy?” Hứa Duệ nói xong dường như còn cảm thấy không đủ, nên giả vờ ai oán liếc Tô Hàm một cái.
“Ách…”
Tô Hàm lúc này ngẩn cả người.
Thân là Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư cho tới bây giờ hành vi của Hứa Duệ đều rất khéo léo, trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười ôn nhuận, vậy mà thời điểm này lại lộ ra biểu tình… U oán? Là sao…
“Con à, con quả nhiên vẫn còn oán giận cha?”
Nhìn con mình không như tưởng tượng của mình cho mình một cái ôm, Hứa Duệ không ngừng cố gắng mở miệng.
“Không.” Nghe giọng điệu cực kỳ ai oán của Hứa Duệ, Tô Hàm nhanh chóng tiến lên ôm Hứa Duệ một cái.
Kính nhờ! Còn như vậy hình tượng cha trong lòng cậu sẽ sụp đổ mất thôi?
“Còn chú nữa, Tiểu Hàm, không phải con quên chú rồi chứ?”
Nhìn một nhà ba người Tô Hàm hỗ động, có lẽ cảm thấy chơi thật vui, Vương Kha cũng gia nhập.
Tô Hàm nghe vậy sau nghiêng đầu một cái, thì thấy ba Lôi Nghị Vương Kha đang ngồi đó, vẻ mặt u oán, nhưng trong mắt đầy sự trêu ghẹo.
Hơn nữa không biết có phải do hôm nay chú ấy không mang kính hay không, hay là trời sinh mặt trẻ con, mà thoạt nhìn giống như cậu… Không, còn trẻ hơn của cậu ấy chứ.
Tô Hàm nghe vậy còn kịp bày tỏ gì, đã bị Tô Minh Diệp đứng một bên đoạt trước.
“Đây là con của tôi, kéo cậu vào làm gì?” Nhìn Vương Kha, Tô Minh Diệp rõ ràng rất bất mãn.
Đối với sự khiêu khích rõ ràng của Tô Minh Diệp, Vương Kha mỉm cười “Tiểu Hàm là người yêu Tiểu Nghị, là con dâu tôi, là ba của cháu tôi, tôi xem như con trai tôi cũng không có gì khác biệt.”
Nghe Vương Kha nói, Tô Minh Diệp phản bác “Ai nói Tiểu Hàm là con dâu cậu.”
“Thế nào, hai đứa nó ngay cả con cũng sinh rồi, cậu còn muốn quỵt nợ hay sao?”
“Tôi quỵt nợ cậu khi nào?”
“Vậy sao cậu vừa mới nói Tiểu Hàm không phải con dâu tôi, chẳng lẽ không phải quỵt nợ à?”
“Tiểu Hàm đương nhiên không phải con dâu cậu, nếu nói đúng ra, con của cậu là con dâu tôi mới đúng.”
Nhìn song phương có qua có lại, ai cũng không lui nửa bước, đặc biệt trong đó còn có một người là Chủ Tịch Liên Minh, hai người Hứa Duệ và Lôi Trăn đều bất đắc dĩ nhìn đối phương.
Đã vài chục năm, hai người này chỉ cần thấy mặt nhau là đối chọi gay gắt.
Sau này, Tô Minh Diệp ngồi vào vị trí Chủ Tịch, bởi vì liên quan đến thân phận, nên khi ở cùng Vương Kha tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười đúng mực, nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, lại trở nên ầm ĩ.
Hai người đàn ông lớn nhìn nhau mỉm cười, sau đó từng người ôm lấy người yêu mình.
“Được rồi, Tiểu Hàm đang ở đây, em không sợ nó chê cười sao.” Nhìn Vương Kha, Lôi Trăn khó được nở nụ cười.
Nghe Lôi Trăn nói, Vương Kha lập tức tắt âm, vừa rồi ầm ĩ với Tô Minh Diệp, thế mà lại quên Tô Hàm còn ở nơi này.
Mà Tô Minh Diệp bên cạnh cũng không tiếp tục hé răng, khó được mặt đỏ một chút.
Thế mà mình lại cãi nhau với ‘Mẹ vợ’ của con trước mặt nó, thật là… mất mặt…
“Khụ. Cái đó, Tiểu Triêu đâu, có phải ngủ rồi không.” Nhìn không khí không đúng, Tô Hàm nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Được rồi, thật ra chủ yếu là vì cậu nhớ con.
Nhưng không nghĩ rằng cậu vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng con khóc.
“Vừa rồi còn ngủ mà, quả nhiên người ta thường nói phụ tử liền tim, con vừa nhắc tới nó, là nó tỉnh.” Vương Kha cười nói.
Đang nói chuyện Lôi Triêu được ôm tới đây.
Bế bé Lôi Triêu vào lòng, Tô Hàm cũng không để ý phòng còn những người khác, lập tức hôn một mạch lên mặt của bé.
Lôi Triêu đã lớn hơn, đã có nhận thức, nhìn thấy người ôm mình là ba trên mặt cười không ngừng, đôi tay béo nhỏ bé không ngừng quơ, muốn ôm lại Tô Hàm.
Nhìn phản ứng đáng yêu của Lôi Triêu, bốn người lớn cũng gia nhập đại quân đùa giỡn bé.
“Ba, dị năng của ba… Không sao chứ?” Đùa giỡn đủ, Tô Hàm vừa đút sữa cho con vừa hỏi Tô Minh Diệp.
“Tạm thời không sao.” Ngồi bên cạnh Tô Hàm. Chơi với cánh tay nhỏ bé béo vù vù của Lôi Triêu, Tô Minh Diệp trả lời, “Bây giờ ba vẫn còn là Chủ Tịch Liên Minh, hơn nữa dị năng thuấn di ba có cũng không vi phạm luật pháp Liên Minh, cho nên bên ngoài bọn họ không thể làm gì ba.”
Đó là bên ngoài, nói cách khác bên trong họ sẽ âm thầm ra tay với Tô Minh Diệp.
Nhìn biểu tình của Tô Hàm, biết cậu đang lo lắng cho mình, Tô Minh Diệp không khỏi cười “Yên tâm, ba bây giờ tuy chưa đột phá cấp mười hai, nhưng ba dám nói trong Liên Minh gần như không một ai có thể gây tổn thương đến ba, hơn nữa trong khoảng thời gian này ba vẫn luôn ở cùng cha con, cho nên ba sẽ không sao.”
“Hơn nữa, cũng không có ai ngu đến mức đi ám sát A Diệp, bây giờ phương pháp duy nhất để bọn họ có thể diệt trừ ba của con chính là tuyển cử một tháng sau.” Hứa Duệ tiếp lời Tô Minh Diệp nói.
Tô Hàm “Tuyển cử?”
Lần này nói chuyện chính là Lôi Trăn “Bọn họ vốn tính toán trong lần tuyển cử này sẽ tìm người thay thế ba của cháu, cháu cũng biết cho tới nay Chủ Tịch Liên Minh luôn là cái vỏ rỗng, nếu ba cháu không có vị trí Chủ Tịch thì chẳng khác nào hổ không có răng, bọn họ có thể đối phó thế nào cũng được.”
Chẳng qua Tô Minh Diệp không vô dụng như bọn họ tưởng tượng, trong lúc làm Chủ Tịch ông đã âm thầm lôi kéo nhân thủ hơn nữa Hứa Duệ là Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư, thế lực này đã không thua kém bốn gia tộc lớn.
“Nhưng bây giờ không phải có mọi người và ba rồi sao, hơn nữa Mộc gia cũng đã đứng về phía chúng ta, phần thắng hẳn là rất lớn mà?” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm nói.
“Không chỉ vậy.” Vương Kha cười nói tiếp, “Chú vừa nghe nói, Mạc gia gia tộc phụ thuộc Thủy gia cũng đã phản chiến, mà trong bốn đại gia tộc lớn Viêm gia luôn luôn bảo trì trung lập, Thủy gia tự nhận là nắm quyền thắng lợi thật ra chỉ còn mỗi cái gốc mà thôi.”
Tuy việc Tô Minh Diệp có dị năng thuấn di bại lộ, nhưng chớ có quên, ông bại lộ là vì cái gì, là vì ông lấy thực lực một người đánh bại tất cả các dị thú cao cấp để cho tất cả mọi người đều biết.
Tuy sự thật không phải như vậy, nhưng mọi người đã xem video đều thấy Chủ Tịch Liên Minh một mình dùng dị năng thuấn di đánh bại các dị thú cao cấp, giải cứu mọi người.
Cho nên bây giờ Tô Minh Diệp chưa bao giờ được lòng người như vậy, muốn lấy điểm này để đối phó ông, Thủy gia đã tính toán thất bại.
Mà những kẻ khác lại kiêng kị những gia tộc đứng về phía Tô Minh Diệp hoặc đã kết minh với ông, còn lại thì thực lực không đủ, cho nên Thủy gia muốn nhân dịp này đánh bại ông là không có khả năng.
Ngược lại Thủy gia vì chứng cứ phạm tội mua bán người dị năng, chỉ sợ đã hỏng bét rồi.
Thật ra nếu là trước kia, thì cho dù Lôi gia lấy được chứng cớ, thì với đủ loại nguyên nhân, hơn nữa bốn gia tộc áp chế nhau, nên không thể dễ dàng ra tay, nếu không sẽ làm mất cân bằng khiến cho Liêm Minh đại loạn, cho nên không thể làm gì Thủy gia.
Nhưng bây giờ vì Tô Minh Diệp và Hứa Duệ tồn tại, nên có thể thay thế Thủy gia, cái gọi là qui định đã không còn, không nhân cơ hội này dốc sức đánh chó rơi xuống nước, chẳng lẽ còn lưu lại để họ có cơ hội xoay chuyển sao?
Trên thực tế, cho dù họ không phạm tôi mua bán người dị năng, thì mấy người Tô Minh Diệp cũng sẽ bày ra một tội danh khác cấp quốc gia.
Tóm lại, lần này Thủy gia đã định thất bại.
Nhưng cho dù Tô Minh Diệp một phía nắm quyền thắng, thì vẫn thế không thể phớt lờ, bởi vì Thủy gia là một gia tộc lớn truyền thừa mấy trăm năm, ai biết có thể xảy ra sai lầm gì hay không, nến không tất cả sẽ thất bại.
Nghe Vương Kha nói, lại liên tưởng đến các mắt xích trong đó, Tô Hàm cuối cùng cũng yên tâm.
“Đúng rồi Tiểu Hàm. Ngày mai ba và cha con sẽ công bố thân phận của con, để tất cả mọi người biết, con là con của Chủ Tịch Liên Minh và Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư.” Nhìn Tô Hàm, Tô Minh Diệp cười nói.
Chủ yếu là để cho họ biết, con ông không phải cô nhi, nó có thân phận tôn quý nhất Liên Minh, cùng Lôi Nghị không không tồn tại hai từ ‘trèo cao’.
Đối với việc này, Tô Hàm nguọc lại không nghĩ nhiều, vì cậu sử dụng dị năng giống Tô Minh Diệp, hơn nữa sự quan tâm của Hứa Duệ đối với cậu rất khác biệt, thì có lẽ thân thế của cậu đã bay đầy trời rồi.
Hành động của Tô Minh Diệp chẳng qua là chứng thực suy đoán của bọn họ thôi.
Nhưng…
“Cha, ba, nếu việc công khai quan hệ của chúng ta rất quan trọng, thì hai người có muốn nhân cơ hội này làm hôn lễ luôn không?”