Trọng Sinh Vi Quan

chương 128: lãnh đạo hỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Lập nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thang Tùng Minh, hắn khẽ cười nói:

- Lúc này có thể giải thích tiền này của tôi từ đâu mà tới chứ? Tiền trong tài khoản chỉ là một bộ phận, số tiền còn lại tôi cũng đã đầu tư vào vài công ty tôi coi trọng tương lai của họ.

Thôi Vạn Khuê ở bên đã đi tới nhìn vào tờ giấy trong tay Thang Tùng Minh, y kinh ngạc nói:

- Hai năm trước cậu đã có hơn triệu? Nhưng cậu tại sao còn muốn quay về Giang Ninh? Còn cam tâm tới xã Nhị Đạo hẻo lánh như vậy làm một phó chủ tịch xã?

- Con người đương nhiên có theo đuổi của mình. Mặc dù tôi dù mỗi ngày nằm tại nhà không làm gì thì số tiền hiện có cũng đủ để tôi tiêu dùng cả đời, nhưng anh thử nghĩ xem nếu một người chỉ biết ăn uống, vui chơi thì cuộc sống như vậy có gì thú vị? Như vậy có khác gì người già , tuổi ở trong viện dưỡng lão chứ?

- Vậy cậu cũng có thể dựa vào từng đó tài sản mà đi kinh doanh, cần gì nhất định phải đến xã Nhị Đạo làm phó chủ tịch xã?

Thôi Vạn Khuê cảm thấy mình không thể hiểu nổi cậu thanh niên trước mặt. nếu là mình có nhiều tiền như vậy sợ rằng chỉ hưởng thụ cần gì phải tới xã Nhị Đạo xa xôi này chịu khổ.

- Tôi sau khi trúng thưởng cũng nghĩ tới việc đi kinh doanh nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy mình căn bản không có tài kinh doanh, sợ rằng chỉ vài năm là tiền của tôi cũng sẽ biến mất. Vậy không bằng giao số tiền này cho nhân viên chuyên môn kinh doanh giúp tôi. Sở trường của tôi là gì tôi đương nhiên biết rõ, lại nói tôi cũng muốn về quê hương làm gì đó cho nên mới về huyện Giang Ninh. Chẳng qua chuyện tôi trúng thưởng còn hy vọng các vị giữ bí mật cho tôi.

Thang Tùng Minh và Thôi Vạn Khuê nhìn nhau. Bọn họ bây giờ biết Hứa Lập mặc dù còn trẻ đã có mấy chục triệu thì đâu cần động tâm với mấy trăm ngàn, mấy triệu chứ, lại càng không cần mạo hiểm nhận hối lộ. Việc điều tra về Hứa Lập về cơ bản đã chấm dứt, mà điều tra những người khác đến bây giờ cũng không có tiến triển, xem ra tổ điều tra của mình lần này sợ rằng chẳng những không điều tra ra bất cứ vấn đề gì, ngược lại còn tra ra một nhóm cán bộ thanh liêm, chính trực, vì nước vì dân.

Mà dưới lầu còn có mấy chục người dân xã Nhị Đạo đang chờ, Thang Tùng Minh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tiểu Hứa, vấn đề của cậu đã điều tra xong, cậu có thể về. Chẳng qua cậu để số điện thoại lại, sau này chúng tôi nếu có gì cần cậu hỗ trợ, cậu không thể thoái thác.

Hứa Lập viết số điện thoại của mình lên một tờ giấy đưa cho Thang Tùng Minh.

- Trưởng phòng Thang yên tâm, chỉ cần có việc cần là tôi sẽ tới ngay.

Thôi Vạn Khuê ở bên cười nói:

- Cậu trước tiên xuống lầu xem, người dân xã Nhị Đạo cậu đã tới tìm cậu đó. Chúng tôi lần sau còn dám tùy tiện gọi cậu lên ư?

Hứa Lập đầu tiên là ngẩn ra sau đó lập tức hiểu được, nhất định là mấy người Mã Kiện thấy mình bị Ủy ban kỷ luật tỉnh mang đi nhưng bọn họ không tiện ra mặt nên mới có việc này. Hắn vội vàng nói:

- Tôi xuống dẫn bọn họ đi, tôi cam đoan sẽ không ảnh hưởng công việc của các vị.

Thang Tùng Minh cũng đứng lên, y bắt tay Hứa Lập:

- Được rồi Tiểu Hứa, lần này cứ như vậy, cậu lần này cũng là cho chúng tôi một bài học, chúng tôi sẽ nhớ kỹ cậu. Hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt với thân phận bạn bè mà không phải lấy thân phận người điều tra và người bị điều tra gặp nhau.

Hứa Lập nói:

- Được, lần sau chúng tôi nhất định lấy thân phận bạn bè gặp nhau, tới lúc đó tôi mời mọi người uống rượu.

Tạm biệt xong Hứa Lập ra khỏi phòng rồi đi xuống tìm mấy người Cung Liên Phúc ở tầng hai sau đó mọi người cùng xuống lầu. Người dân xã Nhị Đạo thấy Hứa Lập đi xuống đều vỗ tay. Trong vòng vây của mấy chục người dân, Hứa Lập ngồi trên xe khách chung với mọi người cùng về xã Nhị Đạo.

Thôi Vạn Khuê đứng trên lầu thấy Hứa Lập được người dân yêu quý như vậy, y thở dài một tiếng.

- Xem ra Hứa Lập này không đơn giản, có thể được người dân quý đến thế.

Thang Tùng Minh cũng thở dài nói:

- Thực ra muốn được người dân quý mến cũng rất đơn giản, chỉ cần anh có thể lấy nhiệt tình đối xử với bọn họ, bọn họ sẽ hết sức nhiệt tình đối xử với anh.

Hứa Lập rời đi, công việc của tổ điều tra một lần nữa rơi vào trầm lặng, người phụ trách chính của hạng mục lần này không có vấn đề thì người khác có thể có vấn đề gì chứ? Về phần nói lãnh đạo huyện, thị xã có tham gia vào công việc thu hút đầu tư lần này hòng lấy việc công mưu lợi riêng, Thang Tùng Minh tiếp tục ở lại Giang Ninh điều tra ba ngày không có đầu mối gì có giá trị, y cảm thấy nên chấm dứt cuộc điều tra này. Y liền gọi cho phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh – Phương Hoài Viễn báo cáo rõ ràng tình hình điều tra ở huyện Giang Ninh ra.

Thang Tùng Minh vốn nghĩ Phương Hoài Viễn nghe báo cáo xong sẽ bảo tổ điều tra rút về nhưng không ngờ Phương Hoài Viễn ở đầu kia trầm ngâm một chút rồi đột nhiên nói:

- Trưởng phòng Thang, tôi vốn tưởng với mấy chục năm kinh nghiệm phá án của anh có thể bắt được sâu mọt ở huyện Giang Ninh ra, nhưng không ngờ các anh điều tra hơn nửa tháng mà ra kết quả như vậy. Tôi rất thất vọng với anh.

Thang Tùng Minh nghe xong đầu tiên là sửng sốt, bình thường Phương Hoài Viễn rất tín nhiệm mình nhưng sao hôm nay lại thế này? Chẳng lẽ mình báo cáo chưa đủ chi tiết? Hay mình thật sự có sai sót?

- Chủ nhiệm Phương, nếu không tôi quay về báo cáo trực tiếp với ngài.

Phương Hoài Viễn lại nói.

- Không cần, tổ điều tra các anh về ngay trong đêm, tôi sẽ phái đồng chí ở phòng giám sát số tới Giang Ninh tiếp tục điều tra vụ án này. Các anh chỉ cần giao tài liệu liên quan cho bọn họ là được.

Thang Tùng Minh nghe Phương Hoài Viễn nói thế không khỏi động tâm. Phòng giám sát số có chức năng giống hệt phòng mình, chẳng qua hai phòng phụ trách các huyện thị khác nhau. Thị xã Tùng Giang do mình phụ trách, Phương Hoài Viễn lại Giang Ninh phái phòng số tới rõ ràng là không tín nhiệm mình.

Phương Hoài Viễn đã nói tới nước này, Thang Tùng Minh cũng không muốn nói thêm gì nữa. Chẳng qua Thang Tùng Minh rất có ý kiến với Lô Trường Quân – trưởng phòng giám sát số . Tên Lô Trường Quân này phá án từ trước đến giờ đều là hoàn toàn nghe lệnh của lãnh đạo, dù là không có chuyện y cũng điều tra ra là có chuyện, hơn nữa thủ đoạn phá án khá cứng rắn, đến bây giờ cũng không biết có bao nhiêu đơn kiện cáo. Nếu không phải lãnh đạo thấy Lô Trường Quân có chút năng lực, toàn lực bảo vệ thì sợ rằng Lô Trường Quân đã sớm bị đưa đến phòng thông tin thư viện rồi.

Nguyên nhân chính là vì thế nên Thang Tùng Minh luôn không hợp với Lô Trường Quân, đây cũng không phải bí mật gì ở Ủy ban kỷ luật tỉnh. Phương Hoài Viễn đột nhiên để Lô Trường Quân đến phụ trách vụ án này, Thang Tùng Minh coi như ngửi được gì đó trong việc này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio