- Vâng.
Tiểu Tôn cao giọng trả lời, rồi nhanh chạy xuống phòng hội nghị gặp Triệu Bảo Cương, nói với hắn ý của Lô Trường Quân. Triệu Bảo Cương nghe xong mặt tái mét, ủy ban kỷ luật tỉnh làm sao vậy? Ủy ban kỷ luật tỉnh chẳng nhẽ không nói lý sao? Rõ ràng Lô Trường Quân này tùy tiện bắt người gây chuyện, bây giờ lại không để ý tới, hắn lại đem trách nhiệm đổ cho mình, mình phải làm gì bây giờ?
Triệu Bảo Cương dù trong lòng đang mắng Lô Trường Quân nhưng chuyện này hắn phải xử lý nên hắn quay trở lại phòng hội nghị nói với năm người đại điện rõ tình hình lúc này, y nói giờ không thể gặp Hứa Lập, vì dù sao Hứa Lập cũng là nghi phạm quan trọng.
Nghe xong nhưng lời này của Triệu Bảo Cương, năm người đại diện rất tức giận. Trong năm người này còn có trưởng thôn Cung Liên Phúc – thôn Hồng Kỳ lần trước cũng đã tới khách sạn Giang Ninh khi Hứa Lập bị bắt lần đầu. Nói đi nói lại thì sau khi Hứa Lập bị mang đi nơi chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là thôn của y. Hứa Lập bị bắt đi thì công ty Huệ Tân cũng nói không có người trung gian nên công trình phải tạm thời dừng thi công. Công trình dừng thi công, mấy trăm người già trẻ của thôn Hồng Kỳ mất ít nhất trăm đồng tiền thu nhập hàng ngày, như vậy Cung Liên Phúc không vội sao được?
- Ngay cả gặp cũng không cho gặp? Nếu thật sự phạm tội thì cũng phải cho người vào thăm chứ. Nhưng bọn họ ngay cả cho chúng ta gặp phó chủ tịch Hứa cũng không được? Hay là họ đánh phó chủ tịch Hứa? Mà vấn đề của phó chủ tịch Hứa không phải lần trước ủy ban kỷ luật tỉnh đã điều tra xong rồi sao? Sao lại tới bắt người một lần nữa? Họ còn nói lý nữa hay không? Không được, chúng ta không thể phó chủ tịch Hứa bị hại. Đi, chúng ra đi nói với bà con một tiếng, cùng thương lượng xem phải làm gì bây giờ.
Cung Liên Phúc vội la lên.
Triệu Bảo Cương biết nếu để Cung Liên Phúc ra nói với quần chúng thì sẽ có một làn sóng phẫn nộ dâng trào. Hắn thấy Cung Liên Phúc định đi liền ngăn lại, hai người lôi kéo nhau vài cái nhưng Triệu Bảo Cương đột nhiên nghĩ tới gì đó nên chần chờ trong chốc lát, đám người Cung Liên Phúc nhân cơ hội lao xuống.
Cũng Liên Phúc nói với mọi người bên ngoài khách sạn, quần chúng thoáng cái trở nên manh động, mọi người không hẹn mà cùng tụ tập ở cửa khách sạn. Cảnh sát cũng đã thiết lập một bức tường, chuẩn bị tinh thần ngăn quần chúng lao vào bên trong khách sạn.
Cung Liên Phúc dẫn theo hơn sáu mươi người đi ở đằng trước, y hô lớn:
- Thả người, thả người.
Đám người phía sau phảng phất như cơn sóng lớn ập tới, không ngừng nhằm vào đám cảnh sát ngăn ở phía trước.
Quần chúng tuy đông nhưng cửa khách sạn không quá rộng, mà mấy chục tên cảnh sát lại canh ở đây nên khi quần chúng xông vào đều bị giữ lại. Cung Liên Phúc cùng mọi người không giận mà không ngừng đánh sâu vào phòng tuyến của cảnh sát.
Lần thứ tám Cung Liên Phúc cố gắng phá bức tường cảnh sát thì có người cảnh sát trước mặt mình nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Hứa ở tầng phòng .
Cung Liên Phúc thấy bức tường cảnh sát phía trước đột nhiên không còn lực cản, đoàn người thoáng phá tan sự phong tỏa của cảnh sát xông vào khách sạn Giang Ninh.
Cung Liên Phúc không rõ vừa xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nhớ rõ người đó nói:
- Phó chủ tịch Hứa ở tầng phòng .
Cung Liên Phúc bất chấp tất cả chạy lên trên, quần chúng cũng theo sau hắn xông vào bên trong khách sạn như thủy triều. Bởi vì Cung Liên Phúc đi đầu nên tất cả mọi người đều theo hắn chạy lên tầng trên.
Thấy ngày càng nhiều quần chúng chạy lên trên, lẽ ra cảnh sát phải ngăn cản thì họ lại chỉ đứng vây quanh bốn phía, thậm chí không có ai chạy đến tầng bốn bảo vệ an toàn cho tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh. Mà tên cảnh sát vừa nói với Cung Liên Phúc giờ đang đứng trong một góc nói với người bên cạnh:
- Sếp Triệu, tôi đã nói cho hắn là Hứa ca ở tầng .
Triệu Quốc Khánh gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, chuyện này chúng ta không thể ra mặt, để họ gây náo loạn là đủ rồi
Cung Liên Phúc đương nhiên không nghe được những lời này, hắn chạy một hơi lên tầng , theo sau hắn cũng phải có mấy chục người. Mà những người khác bởi vì không biết Hứa Lập rốt cuộc ở đâu cho nên cứ thấy có phòng là tiến vào. Gần ngàn người đều nhanh chóng nhồi đầy khách sạn Giang Ninh.
Cung Liên Phúc chạy lên tầng bốn trước tiên, hắn nhìn khắp hành lang không có người liền quay đầu lai nói với quần chúng theo sau mình:
- Chúng ta chia nhau tìm từng phòng, tôi không tin chúng ta không tìm được phó chủ tịch Hứa.
Dù Cung Liên Phúc nghe người cảnh sát đó nói Hứa Lập ở phòng nhưng mặt khác nhưng thứ nhất Cung Liên Phúc sợ mình bị lừa, về phần khác nếu là sự thật thì mình càng không thể tiến thẳng đến phòng được, như vậy không phải là hại người cảnh sát kia sao? Dù sao giờ quần chúng xã Nhị Đạo đã vào trong khách sạn, chỉ cần Hứa Lập còn ở trong khách sạn thì tuyệt đối sẽ tìm được.
Nói xong Cung Liên Phúc bắt đầu tìm từng phòng, những người khác cũng tiến lên mở cửa phòng khác kiểm tra.
Thấy ngoài hành lang có tiếng động, đám người Lô Trường Quân đương nhiên sẽ không thể không nghe không hỏi. Nhưng khi ra ngoài thấy mấy chục thanh niên trai tráng như hung thần xông về phía mình, bọn họ hoảng sợ
Lô Trường Quân hét lớn tiếng nói:
- Các người đang làm gì? Không biết tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh đang làm việc sao? Các người đang tấn công vào nơi giam giữ tội phạm của tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh có biết không?
Cung Liên Phúc dù chỉ là một trưởng thôn nhưng cũng không dám ra mặt, y trốn ra sau ngay. Một người dân bình thường không để ý Lô Trường Quân làm gì trong ủy ban kỷ luật, ủy ban kỷ luật tỉnh là gì y cũng không biết. Y tiến lên trước mặt Lô Trường Quân mắng:
- Con mẹ nó, không nói với đồ con chó.
Lô Trường Quân chưa từng bị chửi như vậy, hắn đường đường là cán bộ cấp phó giám đốc sở mà lại bị một người dân nói như vậy ư? Do quá tức giận hắn nhảy lên nói:
- Cậu đứng đó cho tôi. Hôm nay tôi không cho cậu biết lợi hại thì tôi sẽ không còn là họ Lô nữa.
Người này không để ý đến lời của Lô Trường Quân, y chẳng những không chạy mà còn hùng hổ túm cổ áo Lô Trường Quân nhấc hắn lên đẩy tường nói:
- Mày họ gì có liên quan gì tới tao, đừng theo họ tao là được, tao không có thằng con lớn như mày. Cút sang bên cho ông, đừng làm phiền ông tìm người.