Phạm Ngọc Hoa mặc dù bận việc nhưng cũng chưa đến mức làm thêm giờ. Phạm Ngọc Hoa thu dọn qua tài liệu trên bàn rồi đứng lên. Cô khẽ đẩy cửa phòng trong nhưng lại thấy Hứa Lập đang ngủ say trên giường.
Cô nhẹ nhàng đi tới đầu giường nhìn Hứa Lập ngủ, cô có chút không đành lòng đánh thức hắn. Phạm Ngọc Hoa biết mặc dù khi nói chuyện điện thoại, Hứa Lập hầu hết là nói về những chuyện thú vị trên công trường, cho đến bây giờ chưa bao giờ kể hổ nhưng bây giờ đã là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài xuống dưới độ, Hứa Lập mỗi ngày đều ở trên công trường với các công nhân, mặc dù công trường có đốt lửa sưởi ấm nhưng bốn phía có gió thổi tới thì ấm được bao nhiêu chứ? Càng huống chi Hứa Lập bị thẩm vấn hơn tiếng nhưng không nghỉ ngơi hồi phục mà tới công trường ngay, dù là người sắt cũng phải mệt.
Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập đang ngủ đột nhiên nhíu mày, cô không biết Hứa Lập đang mơ gặp chuyện gió gì. Cô nhẹ nhàng vuốt mấy nếp nhăn trên trán Hứa Lập lại làm hắn tỉnh. Lẽ ra Hứa Lập không nên thả lỏng mình như vậy nhưng hơn tháng làm việc vất vả, ở đây lại không có chút nguy hiểm nào nên Hứa Lập đương nhiên bỏ lỏng cảnh giác, cho mình một giấc ngủ thật ngon.
Hứa Lập tỉnh lại nhẹ nhàng nắm tay Phạm Ngọc Hoa, để bàn tay cô vuốt ve mặt mình. Hắn cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà Phạm Ngọc Hoa dành cho mình.
Nhưng không ngờ cái bụng của Hứa Lập lại phá vỡ sự yên tĩnh, ấm áp này. Nghe được tiếng kêu từ bụng Hứa Lập phát ra, Phạm Ngọc Hoa không khỏi ôm bụng cười vui.
Hứa Lập cũng mỉm cười nói:
- Xem ra nó vẫn là lớn nhất, không cho nó ăn no là nó kiến nghị, có chuyện gì khác cũng không làm được.
- Như vậy mau đi thôi, chúng ta đi ăn cho cái bụng tham lam này vỡ ra, nếu không bọn nó tạo phản là không ai trấn áp được.
Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập dậy, cô cũng lấy áo khoác đưa cho hắn rồi hai người ra khỏi phòng Tài chính, tìm một quán ăn.
Cuộc sống sau khi từ xã Nhị Đạo về huyện của Hứa Lập rất thoải mái, ban ngày vì Phạm Ngọc Hoa muốn đi làm nên hắn ở nhà với bố mẹ hoặc tìm đám người Triệu Quốc Khánh, Văn Thành, Điền Căn Sinh nói chuyện, uống rượu. Buổi tối Phạm Ngọc Hoa tan làm thì Hứa Lập đương nhiên xuất hiện trước mặt cô, ở bên cô.
Tết dương lịch gần tới, năm sắp qua, Hứa Lập ở trong năm này có thể nói là có thu hoạch rất lớn. Không đầy nửa năm hắn chẳng những thành công tiến vào chính trường, còn có thể từ một nhân viên công chức bình thường làm tới chức phó chủ tịch xã, đây căn bản là điều người khác không dám nghĩ tới.
Ngay lúc Hứa Lập đang hồi tưởng một năm qua của mình, Phạm Ngọc Hoa lại gọi cho hắn hẹn hắn tối đến nhà mình ăn cơm. Cô nói bố cô có chuyện gì đó muốn nói với hắn.
Tối đó Hứa Lập cùng Phạm Ngọc Hoa đi về nhà cô. Hắn vừa vào đã thấy Phạm Kiệt, mặt mày ông hồng hào xem ra lần này tìm mình đến là có chuyện gì tốt. Sau khi mọi người ăn tối xong, Phạm Kiệt gọi Hứa Lập vào thư phòng.
- Hôm nay bí thư Văn Thiên gọi chú vào văn phòng nói một chuyện hơn nữa còn có liên quan tới cháu. Bí thư Văn Thiên một phần do bận nên không có thời gian, một phần khác cũng không tiện trực tiếp nói chuyện với cháu. Cho nên y hôm nay đặc biệt gọi chú tới, bảo chú thông báo một việc với cháu.
Hứa Lập không khỏi có chút khó hiểu, có chuyện gì mà khiến bí thư thị ủy Văn Thiên khó nói nhỉ, còn cần Phạm Kiệt chuyển lời giúp.
- Chuyện thứ nhất chính là thời gian trước Ủy ban kỷ luật tỉnh tới huyện Giang Ninh. Chuyện này cho tới hôm nay mới xem như kết thúc hẳn. Các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh đã điều tra được người viết đơn tố cáo, đó chính là phó thị trưởng Chu Bách Nhâm và Chu Thông.
- Hả?
Chuyện điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã qua hơn tháng, Hứa Lập mặc dù không đến mức quên nhưng chuyện nếu qua đi thì hắn không để ở trong lòng. Hôm nay hắn mới biết thì ra chuyện này không kết thúc như mình nghĩ. Ủy ban kỷ luật tỉnh đã có hành động nhằm vào người viết đơn tố cáo.
- Dĩ nhiên là bọn họ. Chẳng qua cha con Chu Bách Nhâm, Chu Thông chỉ viết vài bức đơn tố cáo chỉ sợ cũng không xử được tội trạng lớn nào.
Phạm Kiệt bưng chén trà mỉm cười nói.
- Tiểu Hứa, cháu đã tự mình lĩnh giáo sự lợi hại của Ủy ban kỷ luật tỉnh, cháu cho rằng bọn họ phí bao công tra xét hơn tháng mà chỉ tra ra việc hai bố con Chu Bách Nhâm viết đơn tố cáo là xong ư? Cháu cho rằng bố con Chu Bách Nhâm thật sự trong sạch như cháu sao? Cháu cho rằng bọn họ có thể không khai khi bị các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh thẩm vấn sao?
Hứa Lập nghe xong đầu tiên là ngẩn người sau đó hắn hiểu ý của Phạm Kiệt. Mình đã trải qua huấn luyện cho nên có thể chịu được cuộc thẩm vấn mệt mỏi do Ủy ban kỷ luật tỉnh tiến hành, hơn nữa mình căn bản không có bất cứ hành vi vi phạm pháp luật nào cả, đương nhiên sẽ không chột dạ nên mới có thể chịu được sự hành hạ của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Nhưng bố con Chu Bách Nhâm chỉ sợ không có bản lĩnh này. Bị tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh thẩm vấn, lại có bí thư tỉnh ủy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, bí thư thị ủy tỏ thái độ thì bố con Chu Bách Nhâm thật sự khó thoát tai kiếp, bọn họ rất nhanh khai tất cả hành vi vi phạm pháp luật của mình.
- Hơn nữa người dẫn đầu tổ điều tra – Ủy ban kỷ luật tỉnh cháu cũng biết đó, chính là Thang Tùng Minh đã thẩm vấn cháu lần đầu. Theo bọn họ điều tra, Chu Bách Nhâm đã lợi dụng chức vụ mà tham ô lên hơn hai triệu, còn có hơn , triệu tài sản không thể nói rõ nguồn gốc phát sinh. Mà Chu Thông trong gần hai năm nhận chức ở huyện Giang Ninh cũng tham ô, nhận hối lộ gần một triệu, đây đúng cả bố lẫn con đều không ai chịu thua ai.
- Hai người bọn họ không hổ là bố con.
Nghe xong Phạm Kiệt nói, Phạm Kiệt thở dài một tiếng. Đặc biệt là Chu Thông càng làm Hứa Lập phục, chỉ có gần hai năm đã nhận hối lộ tới gần triệu, như vậy càng hơn xa ông bố.
- Chuyện không chỉ như vậy, bởi vì Chu Bách Nhâm cùng Chu Thông nên đã kéo ra không ít phần tử tham ô, nhận hối lộ. Ngay cả trưởng phòng Đất đai, chủ tịch huyện Giang Ninh cũng đã bị lập án điều tra vì đã nhận hơn trăm ngàn hối lộ của Chu Thông.
- Xem ra Giang Ninh, thậm chí là cả Tùng Giang đều sẽ xảy ra động đất.
Hứa Lập than thở một câu. Hắn không ngờ chỉ vì mình mà lại dẫn ra nhiều chuyện như vậy. Mà bố con Chu Bách Nhâm càng là lấy đá đập vào chân mình.