- Đúng, đây là vấn đề lớn nhất.
Hướng Minh kích động nói.
- Mà Ngân hàng trung ương tới điều tra cũng chỉ là xem ngân hàng chúng tôi có vi phạm quy định khi cho tập đoàn Kang vay hay không? Chỉ cần vấn đề này có thể giải thích rõ ràng, các vấn đề khác đều là việc nhỏ. Bạn tôi ở Ngân hàng trung ương cũng sẽ giúp tôi xử lý việc còn lại.
- Vậy thì dễ xử lý. Bây giờ ai có thể định giá chính xác về khu đất kia, cũng không phải là một câu nói của anh sao? Anh nói nó có giá triệu thì nó có giá từng đó. Dù là người của ngân hàng trung ương tới chỉ sợ cũng không nói được gì.
- Hứa lão đệ, cậu thật quá coi thường người trên trung ương xuống, bọn họ đều là chuyên gia cả đấy. Chỉ cần tới hiện trường xem rồi kết hợp vị trí đất, giá bất động sản của Tùng Giang chúng ta là biết ngay khu đất đáng giá bao tiền. Cái này không làm giả được.
- Tại sao muốn làm giả? Khu đất đó có tiềm lực rất lớn, chờ tương lai khách sạn và thắng cảnh du lịch gần đó xây dựng xong thì đừng nói là triệu, ngay cả tỷ cũng đáng.
- Hứa lão đệ, lời cậu nói đều là chuyện tương lai nhưng bọn họ chỉ xem hiện tại. Nếu bây giờ hạng mục du lịch của Tùng Giang chúng ta dừng thi công thì khu đất đó chỉ sợ không đáng một đồng, tới lúc ấy tôi giải thích như thế nào thì bọn họ cũng không tin.
- Dừng thi công? Tại sao phải dừng? Ngày mai công trường sẽ thi công trở lại, chờ tổ kiểm tra tới thấy khắp nơi đều đang làm việc, anh cũng đưa bản vẽ thiết kế cho bọn họ xem, bọn họ tự nhiên nhìn ra được giá trị tương lai của khu đất, tới lúc ấy anh chẳng những không bị phạt mà còn được Ngân hàng trung ương khen thưởng.
- Ngày mai thật sự có thể thi công lại? Nhưng tập đoàn Kang không phải đã phá sản sao? Lấy tiền thi công từ đâu? Còn có nhà đầu tư ư?
Hướng Minh vừa mừng vừa sợ, chỉ cần công trình không dừng lại là mình có thể nói cái chết thành sống, gầy nói thành béo.
- Thi công là nhất định rồi, mặc dù hiện chưa có công ty mới tới nhận hạng mục này nhưng thị ủy, ủy ban thị xã cũng không thể nhìn công trình lớn như vậy bỏ dở giữa chừng được. Về phần tiền thì có giám đốc Hướng thì có thể thiếu tiền sao?
Hứa Lập nhìn Hướng Minh nói.
- Tôi? Ý của cậu là còn muốn tôi cho các vị vay tiền? Không, không thể nào? Tôi còn chưa bị bệnh đãng trí của người già.
Hướng Minh đứng lên lớn tiếng nói.
- Tại sao không thể? Anh không cho vay đơn giản chỉ là sợ chúng tôi về sau không trả nổi. Nhưng bây giờ anh nếu không cho vay, công trình dừng lại thì chờ tổ điều tra của Ngân hàng trung ương tới, anh còn có sau này ư? Lại nói lần này vay do thị ủy, ủy ban thị xã ra mặt, lấy khu trượt tuyết làm thế chấp, anh sợ gì? Các anh tuy nói do Ngân hàng trung ương, tỉnh trực tiếp quản lý nhưng ít nhất cũng phải để ý tới địa phương một chút. Anh nếu thật sự có thể cho ủy ban thị xã vay vốn, anh nghĩ xem khi tổ điều tra tới chúng tôi còn có thể nói xấu anh sao? Người của tổ điều tra cũng phải tôn trọng ý kiến của chúng tôi chứ?
Hứa Lập nhìn Hướng Minh, mỗi câu nói của hắn như chiếc búa đập vào trong lòng Hướng Minh. Mặt Hướng Minh lúc đỏ lúc trắng như đang suy nghĩ.
Thị trưởng Tằng ở bên mỉm cười nhìn Hứa Lập, y khẽ gật đầu tán thành. Mình vừa nãy còn lo vì tài chính, mình muốn vay các ngân hàng nhưng sợ bọn họ vì ứng phó mình nên chỉ cho vay vài trăm đến một triệu, từng đó tiền căn bản không thể chống đỡ tới khi có nhà đầu tư mới tiếp nhận công trình. Nhưng mấy câu nói của Hứa Lập đã làm Hướng Minh động tâm, xem ra chỉ cần mình ép thêm chút là việc vay vốn ngân hàng sẽ thành.
- Giám đốc Hướng, chuyện vay vốn này có thể do tôi tự mình ký tên. Anh chắc cũng biết khu trượt tuyết hồ Tùng Hoa, đó tuyệt đối là địa phương tốt, mỗi năm có đến hơn ngàn du khách đến chơi, lấy khu trượt tuyết làm thế chấp vay vốn tuyệt đối không có vấn đề gì.
Hướng Minh cũng đã hơi động tâm, y nhíu mày nói:
- Tằng Ích, vậy ngài định vay bao nhiêu?
- Dù như thế nào cũng phải là , triệu. Anh cũng biết hạng mục du lịch của thị xã chúng ta khá lớn, tổng đầu tư quá lớn, muốn trong thời gian ngắn tìm được nhà đầu tư thích hợp chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng nên phải cho chúng tôi thời gian giảm xóc.
Thị trưởng Tằng nói.
- triệu? Các vị trực tiếp giết tôi đi. Khu trượt tuyết kia mà có giá triệu?
Hướng Minh ở Tùng Giang mấy năm đương nhiên biết tình hình của khu trượt tuyết. Nơi này mặc dù có diện tích rộng, nếu tính tổng tất cả diện tích thì cũng có giá triệu. Nhưng Hướng Minh đang sợ, y thà rằng ép giá chứ không muốn cho vay vượt mức một lần nữa.
Hứa Lập thấy thái độ của Hướng Minh rất kiên quyết, hắn đi tới bên thị trưởng Tằng nhỏ giọng nói vài câu. Thị trưởng Tằng suy nghĩ một lúc mới nói:
- Anh nếu cảm thấy khu trượt tuyết còn chưa đủ thì tôi có thể thế chấp tòa nhà ủy ban thị xã, thế nào?
- Tòa nhà ủy ban thị xã?
Hướng Minh có chút khó tin nói. Trụ sở ủy ban thị xã nằm ở khu trung tâm Tùng Giang, nằm ở khu đất có diện tích gần ngàn mét vuông. Giá trị tòa nhà văn phòng thị xã có giá không cao, chỉ có mấy chục triệu mà thôi, nhưng quan trọng hơn là thị trưởng Tằng đồng ý gán cả khu đất, vậy nói rõ thái độ của thị trưởng Tằng, cũng nói rõ thái độ quyết tâm của thị ủy, ủy ban thị xã với hạng mục du lịch.
- Được, thêm trụ sở tòa nhà ủy ban thị xã thì tôi đồng ý cho các vị vay.
Hướng Minh như người rơi vào đầm lầy rồi bắt được cành cây cứu mạng. Chỉ cần buộc chặt mình với thị ủy, ủy ban thị xã thì dù Ngân hàng trung ương tới kiểm tra, có thị ủy, ủy ban thị xã bảo vệ mình chắc cũng không có chuyện.
- Vậy là được, cứ quyết định thế đi, mọi người đồng tâm hiệp lực, tranh thủ vượt qua cửa ải khó khăn này. Giám đốc Hướng, anh sau khi về phải lập tức chuẩn bị tranh thủ chứng thực việc này trước khi tổ điều tra của Ngân hàng trung ương tới.
Thị trưởng Tằng nói.
Việc vay vốn ngân hàng đàm phán xong, hai bên có thể nói đều vui mừng. Về phương diện khác Phạm Kiệt cũng đã rút tạm triệu từ ngân sách thị xã trả tiền lương cho tất cả công nhân ở công trường, trấn an đám công nhân để bọn họ tiếp tục làm việc. Vì có thể đảm bảo cho công trình vẫn áp dụng theo kế hoạch cũ nên vị tổng kiến trúc sư Daniau được thả ra. Y vốn không biết rõ tình hình việc tập đoàn Kang lừa gạt, nếu không y cũng không bị ném tại Tùng Giang để kéo dài thời gian cho đám người Đức khác bỏ trốn.