Ở Tùng Giang, không chỉ có Tằng Ích, ngay cả kể cả bí thư thị ủy Cát Binh, còn có Phó thị trưởng thường trực – Phạm Kiệt cũng đều là những người một lòng lo lắng cho sự phát triển của Tùng Giang, đều tìm đủ mối quan hệ để thu hút đầu tư. Nhưng hạng mục du lịch của Tùng Giang này ngốn quá nhiều tài chính, hơn nữa thời gian thu lãi chậm, chỉ có thể là khoản đầu tư lâu dài. Ở trình độ rất lớn đây thậm chí có thể coi là một sự nghiệp công ích. Muốn thu hồi vốn, thấy lãi cũng được nhưng phải chờ, thậm chí là chờ mười mấy năm cho nên rất nhiều người vừa nghe đã bỏ chạy.
Vì thế không chỉ bộ máy lãnh đạo Tùng Giang sốt ruột, ngay cả tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh cũng coi hạng mục du lịch của Tùng Giang là hạng mục trọng điểm thu hút đầu tư. Cứ có nhà đầu tư tới tỉnh việc đầu tiên được tỉnh đưa ra chính là hạng mục du lịch Tùng Giang. Nhưng ngay cả như vậy đến nay vẫn không nhiệt tình muốn đàm phán đầu tư tới Tùng Giang.
Nhìn những lãnh đạo tốt một lòng suy nghĩ cho sự phát triển của Tùng Giang, Hứa Lập cảm thấy mình cần làm gì đó, mình không thể chờ những người này mệt ngã xuống thì mình mới ra tay, khi đó tất cả đã muộn.
- Thị trưởng Tằng, nếu không tôi liên lạc với bạn học của mình, xem y có năng lực tiếp nhận hạng mục này không?
- Bạn học của cậu?
đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại. Y đứng lên khỏi ghế nói:
- Cậu nói là người bạn học đầu tư vào khu mỏ huyện Giang Ninh? Tôi sao lại quên người này nhỉ? Đúng đúng đúng, y năm đó đầu tư vào huyện Giang Ninh đến mấy trăm triệu mà không buồn nhăn mặt, mấy năm nay tôi nghe nói tập đoàn Huệ Tân của bạn cậu phát triển rất nhanh, bây giờ đã là tập đoàn khổng lồ với số tài sản trên chục tỷ. Y quả thật có năng lực đầu tư vào hạng mục du lịch của Tùng Giang chúng ta. Cậu lập tức liên lạc, có tin tức thì báo với tôi, nếu cần tôi hoặc là bí thư Cát ra mặt cậu cứ nói. Chúng tôi cam đoan nghe hết theo cậu.
- Được, tôi đi gọi điện.
Hứa Lập xoay người ra khỏi văn phòng Tằng Ích.
Về văn phòng mình, Hứa Lập gọi điện cho Lý Tân luôn. Tuy nói mọi người bây giờ đã có thành đạt trong sự nghiệp, trong tay có nhiều nhân viên giỏi nhưng càng là như vậy thì anh càng cảm thấy mệt, hàng ngày có quá nhiều việc phải làm. Hứa Lập đã có hơn tháng không liên lạc với Lý Tân. Mà mấy người Lý Tân vì sợ lộ thân phận của Hứa Lập nên nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng cũng không liên lạc với hắn, cũng không dám gọi điện cho Hứa Lập.
Đầu kia rất nhanh nghe máy, không đợi Hứa Lập mở miệng, điện thoại bên kia đã truyền đến giọng nói sang sảng của Lý Tân.
- Túc tử, ông rốt cuộc nhớ tới tôi, rốt cuộc đã gọi điện cho tôi.
Nghe giọng oán trách của Lý Tân, Hứa Lập không khỏi nổi da gà. Hắn run lên nói:
- Béo, em dâu có phải không ở bên nên ông mới nói chuyện với cái giọng ai ái này à.
- Cái gì, tiểu Huệ nhà tôi đang ở đây, tôi nhớ ông mà, nửa năm không gặp, uổng công thằng em liều sống liều chết kiếm tiền cho ông, ông lại còn không thông cảm cho tôi. Đã thế tôi quyết định nghỉ, tôi muốn cùng tiểu Huệ hưởng thế giới riêng.
- Ồ.
Hứa Lập đột nhiên nhớ tới tháng bảy năm nay tiểu Huệ đã tốt nghiệp, xem ra tên Béo đã không nhịn được muốn cưới tiểu Huệ.
- Béo, mùa xuân chưa tới mà, sao ông đã thấy mùa xuân vậy?
- Cút cút cút, ai thèm chứ. Đó là do ông nói, tôi là tiểu Huệ tình đầu ý hợp, phát triển tự nhiên.
- Được rồi, không nhanh lên thì lại bụng bầu mặc váy cưới, cưới cả mẹ lẫn con.
Hứa Lập cười nói.
Hứa Lập thoáng cái nghe thấy đầu kia truyền tới giọng nữ cao vút.
- Tên Béo chết tiện, anh nói gì vậy hả? Gì mà phát triển tự nhiên.
Sau đó bên kia truyền tới giọng nam cao.
- Cứu mạng, cứu mạng.
- Túc tử, ông làm khổ tiểu đệ rồi. Mặc kệ, dù sao / này tôi kết hôn, còn nửa tháng nữa, về phần quà thì ông xem rồi làm. Đúng, Nhị tử cũng đáp ứng sẽ về, tới lúc đó sáu anh em chúng ta sẽ có mặt đông đủ.
- là cưới? Xem ra ông không nhịn được rồi, tôi nhất định sẽ tới tham gia.
Hứa Lập lập tức đáp ứng nhưng hắn thoáng cái có phản ứng.
- Ông nói Nhị tử sẽ về? Thật không?
Trong phòng ngủ có mỗi Vương Đào sau khi tốt nghiệp, nhập ngũ là không gặp mặt mọi người, tin tức về Nhị tử cũng lúc có lúc không. Mọi người căn bản không có biện pháp liên lạc với Nhị tử, chỉ có thể chờ Nhị tử lúc rảnh liên lạc với mọi người. Vì thế Hứa Lập nghe Nhị tử về hắn mới kích động đến vậy.
- Đương nhiên là thật! Đây chính là Nhị ca tự mở miệng nói. Tuần sau y sẽ về Bắc Kinh, lần này y về thăm nhà nửa tháng, chờ sau khi tham gia hôn lễ của tôi xong là Nhị tử sẽ dành thời gian còn lại về chơi với bố mẹ và các em.
Lý Tân có chút đắc ý.
- Được, cuối tuần tôi cũng lên Bắc Kinh, tới lúc đó còn có chút chuyện muốn bàn với ông.
- Túc tử, ông không được tới tay không đó, ông mà tới tay không thì đừng trách tiểu đệ không nói tình cảm, để cho tiểu Huệ nhà tôi dùng chổi lông gà đuổi ông ra ngoài.
Lý Tân hôm nay mặc dù đã là chủ tịch tập đoàn lớn, tài sản của tập đoàn cũng gần tỷ nhưng tình cảm với anh em chưa bao giờ thay đổi, y vẫn là em út.
Hứa Lập bỏ máy rồi đi tới văn phòng Tằng Ích. Tằng Ích thấy hắn tới vội vàng hỏi:
- Liên lạc chưa? Bạn học của cậu nói như thế nào? Có hy vọng không?
- Tôi đã hỏi Lý Tân, hắn nói có thể cân nhắc chẳng qua trong thời gian ngắn y không có cách trả lời rõ ràng với chúng ta.
- Sao, y có điều kiện gì ư? Dù là điều kiện cũng có thể thương lượng, chỉ cần không quá mức là chúng ta cũng có thể đáp ứng hắn.
- Không phải, này Lý Tân kết hôn, còn có nửa tháng nên hắn đâu có thời gian tới Tùng Giang chúng ta khảo sát. Phải chờ hắn kết hôn xong, đi nghỉ tuần trăng mật rồi mới có thời gian nghiên cứu chuyện của chúng ta.
- Nửa tháng tới một tháng, vậy không phải là tới tết ư? Bạn học của cậu không phải giống như Karl năm trước đặc biệt tới Tùng Giang chúng ta vào dịp tết rồi kéo dài tiếp. Không được, nếu đợi tới lúc đó thì không kịp rồi. Tiểu Hứa, cậu có thể giục y nhanh lên một chút không?