Hạng Long đi ra ngoài vài phút rồi về, chẳng qua lần này về không chỉ có một mình y, phía sau y còn có một thanh niên mặc quân phục, da ngăm đen, thên thể tráng kiện.
Khi mọi người thấy tên này đều ngẩn ra, tên Béo làm rơi miếng thịt trên đĩa xuống bàn nhưng y cũng không phát hiện ra.
- Nhị tử.
Vu Lượng ngồi ở cửa gần đối phương nhất, sau giây lát giật mình y đột nhiên quát to ngẩng đầu lên ôm chặt lấy đối phương. Người kia đúng là Vương Đào mà mọi người không gặp mặt sau khi y nhập ngũ.
- Nhị tử, thật sự là ông.
Tên Béo cuối cùng đã bỏ đũa trong tay xuống lao vào Vương Đào và thi triển tuyệt kỹ của mình, y ôm chặt Vương Đào vào ngực.
Nhưng không ngờ tên Béo mới hơi dùng sức đã kêu gào và phải bỏ ra ngay. Y còn xoa xoa sườn không ngừng kêu lên.
- Nhị tử, ông dùng gì đâm tôi thế?
Nói xong y còn lật tay Nhị tử xem nhưng không thấy gì khác lạ cả.
Trong những người ở đây chỉ có Hứa Lập là thấy rõ. Vừa nãy tên Béo định ra tay nhưng khi ôm Vương Đào, Vương Đào đã sớm vươn tay, đầu ngón tay đâm vào sườn tên Béo. Tên Béo ôm chặt vừa lúc đưa điểm yếu của mình tới tay Vương Đào. Xem ra mấy năm nay Vương Đào ở trong quân đội cũng học được không ít bản lĩnh.
Vu Lượng cùng Tôn Cực đương nhiên sẽ không làm như tên Béo, hai người trước sau ôm Vương Đào, cảm nhận sự vui mừng sau một thời gian xa cách. Cuối cùng là Hứa Lập, hai người ôm chặt nhau. Vương Đào nhỏ giọng nói bên tai Hứa Lập:
- Cảm ơn.
Hứa Lập biết rõ Vương Đào đang nói gì. Một phương diện là cảm ơn mình đã giúp đỡ gia đình y, một phần khác là những kỹ năng quân sự năm nào mình dạy y lúc còn đi học. Hứa Lập khẽ vỗ vỗ vai Vương Đào.
- Là huynh đệ thì không cần cảm ơn.
Theo Vương Đào tới, sáu huynh đệ của phòng đã có mặt đông đủ sau vài năm xa cách, không khí lập tức đẩy lên cao trào. Năm đó mọi người ở phòng đã giỏi uống, hôm nay càng uống nhiều hơn. Nhất là Vương Đào, y rèn luyện trong quân đội gần ba năm nên tửu lượng sớm luyện ra. Mọi người ở trên bàn không ngừng chúc nhau, không ngừng kể chuyện của mình trong mấy năm qua.
Dần dần câu chuyện của mọi người chuyển sang người Vương Đào. Những người khác mặc dù ở các nơi khác nhau nhưng dù sao bình thường vẫn liên lạc qua điện thoại, có khi còn có thể hai ba người gặp mặt. Chỉ có Vương Đào là sau khi tốt nghiệp nhập ngũ về cơ bản không có tin tức, trung bình nửa năm mới có thể gọi một cuộc điện. Thời gian mỗi cuộc chỉ có vài phút hỏi qua nhau về sức khỏe, công việc chứ đâu có thời gian mà nghe chi tiết cuộc sống của Vương Đào sau khi nhập ngũ. Cho nên mọi người rất tò mò với cuộc sống trong quân đội mấy năm qua của Vương Đào.
Người đang ngồi đây đều là huynh đệ, thậm chí còn thân hơn anh em ruột nên Vương Đào đương nhiên không có gì phải giấu diếm. Y nói sơ qua cuộc sống hơn hai năm qua của mình.
Vương Đào tốt nghiệp đại học, xin nhập ngũ và tham gia ba tháng huấn luyện của tân binh. Trong lúc huấn luyện này Vương Đào đương nhiên không thể gọi điện. Bởi vì biểu hiện đặc biệt xuất sắc của Vương Đào lúc huấn luyện, vượt kỷ lục của quân khu khi thi chạy m, được thủ trưởng của quân khu coi trọng. Nhất là khi thi bắn súng Vương Đào lại đạt thành tích làm mọi người đều kinh ngạc.
Có phó đội trưởng của biệt đội Tuyết Báo năm đó tự mình huấn luyện Vương Đào, thân thủ của Vương Đào đâu kém cho được. Vương Đào đánh tay đôi với huấn luyện viên và thắng. Lúc bắn súng thật Hứa Lập năm đó đặc biệt tìm một trường bắn, bỏ ra hơn ngàn mua hơn ngàn viên đạn cho Vương Đào tập luyện, dù là bia cố định hay là bia di động, dù là súng lục hay súng trường, súng tự động Vương Đào đều đã thử tới mức nhắm mắt cũng bắn trúng hồng tâm. Vì thế thành tích của Vương Đào đủ làm cho hầu hết quân nhân cũ xấu hổ.
Sau ba tháng huấn luyện tân binh, các tân binh khác bị phân tới các nơi chỉ có Vương Đào nằm trong nhóm gần người được giữ lại tiếp tục huấn luyện. Trong gần người này cuối cùng chọn ra người xuất sắc nhất, chuẩn bị tham gia đại hội tân binh giữa các quân khu toàn quốc. Mà Vương Đào được coi là hạt giống tốt, lại là sinh viên đại học Bắc Kinh cho nên sau khi huấn luyện xong cũng được đặc cách cấp quân hàm thiếu úy.
Sau hơn một tháng khổ luyện, Vương Đào đi theo hơn tân binh khác đi tới một căn cứ quân sự bí mật sâu trong dãy núi Yến Sơn, cùng với hơn tân binh xuất sắc khác trong toàn quốc tham gia đại hội diễn ra trong vòng nửa tháng.
Trong đại hội lần này, Vương Đào một lần nữa trở thành điểm sáng của toàn trường. Đầu tiên y phá kỷ lục chạy m vượt chướng ngại vật, trở thành quán quân. Sau đó khi thi đeo vật nặng chạy nhanh, Vương Đào lại đạt thành tích siêu việt, thành tích của y đừng nói là ở đại hội tân binh, ngay cả trong đại hội toàn quân cũng có thể lọt vào top .
Vương Đào đạt hai giải quán quân đã khiến nhiều thủ trưởng tham gia đại hội tân binh chú ý tới.
Mà trong các trận đấu phía sau Vương Đào càng làm mọi người kêu trời cái gì gọi là thiên tài. Ở trận đấu võ Vương Đào đạt quán quân với thành tích toàn thắng. Y đánh bại cao thủ bốn phương với không ít người là truyền nhân của Bát Cực quyền, Hồng quyền hoặc là con nhà dòng dõi quân sự. Những người này đều bị Vương Đào quét ngang, cuối cùng một vị giám khảo từng là quán quân đấu võ ở đại hội tân binh năm năm trước, bây giờ hiện giữ chức huấn luyện viên ở một quân khu tự mình ra trận thi đấu hữu nghị với Vương Đào.
Vương Đào trước đó khi thi đấu đều chỉ dùng một chiêu là thắng, lần này khi đấu với huấn luyện viên y coi như gặp đối thủ. Hai người liều mạng hơn hai tiếng cuối cùng hoaf nhau. Chẳng qua sau khi về Vương Đào biết rõ mình vẫn kém tên huấn luyện viên kia một chút, có lúc đối phương có thể đánh mình bị thương nặng còn bản thân chỉ bị thương nhẹ nhưng đối phương không làm vậy. Còn có vài sát chiêu đối phương không dùng tới. Mặc dù mình cũng giữ lại một ít tuyệt chiêu nhưng đó đều là do Hứa Lập tự dạy mình, hơn nữa lúc dạy Hứa Lập còn dặn mình không tới lúc liên quan tới mạng sống thì không được lấy ra sử dụng, nếu không vừa dùng là sẽ xuất hiện người chết, ta sống.
Cho dù là như vậy tên huấn luyện viên kia sau khi về vẫn có đánh giá rất cao với Vương Đào. Nhìn hai tay mình thâm tím lại, hai chân tê đi như không còn là chân mình, tên huấn luyện viên này không khỏi thầm than sóng sau đè sóng trước.