Vương Đào sau khi nhập ngũ vì làm cho y đạt thành tích xuất sắc trong đại hội tân binh nên lãnh đạo quân khu càng đặc biệt cấp cho Vương Đào viên đạn tập luyện. Ở một tháng huấn luyện đấu võ trước đó Vương Đào lợi dụng mình không phải tập nên đã xin Lãnh Lâm để vào trường bắn của biệt đội Tuyết Báo. Biệt đội Tuyết Báo lập ra mới mục đích thực chiến nên trường bắn có đủ các loại súng, đạn cũng không có hạn chế. Điều này kiến trình độ bắn của Vương Đào cũng được tăng thêm.
Lấy trình độ bắn súng của Vương Đào hiện nay thì ở trung đội Sồ Ưng không có bao người thắng được hắn, đừng nói là huấn luyện hắn. Cho nên Vương Đào một lần nữa thành trợ lý huấn luyện viên môn bắn súng, giúp các huấn luyện viên hướng dẫn đội viên khác.
Giai đoạn huấn luyện thứ hai kết thúc, Vương Đào lần này đứng thứ nhất đương nhiên không hề lo lắng tiến vào danh sách người tham gia cuộc huấn luyện thứ ba.
Trong huấn luyện thực tế tân binh này cùng hợp tác với một tiểu đội của trung đội Lôi Hùng tiến vào một quốc gia gần đó chấp hành nhiệm vụ đặc thù, phụ trách tiêu diệt một thế lực phản động ở đây.
Nhiệm vụ này đối với biệt đội Tuyết Báo mà nói là rất đơn giản, nhưng các huấn luyện viên Sồ Ưng khi nhận được nhiệm vụ này đều rất khẩn trương. Tiểu đội của Lôi hùng lần này chỉ cử có người, tân binh có người tổng cộng mới là người. nhưng đối phương có thể được xưng là tổ chức phản động thì nhân số tuy không quá nhiều nhưng ít nhất cũng phải lên tới , người. Hơn nữa bọn họ trường kỳ ở khu vực kia nên đã sớm xây dựng nơi này thành một khu vực phòng thủ chắc chắn, có thể chiếm hết thiên thời, địa lợi.
Vì đề phòng các tân binh sợ chạy, tiểu đội Lôi Hùng chai nhỏ số tân binh ra theo phương thức một chỉ huy hai. Tiểu đội chia làm tổ nhỏ, do một đội veien Lôi Hùng dẫn hai tân binh, như vậy cũng làm cho các tân binh yên tâm đôi chút.
tổ chiến đấu rất nhanh đến được vị trí công kích, theo màn đêm buông xuống tiểu đội trưởng ra lệnh thành viên biệt đội Tuyết Báo trong nháy mắt phát động công kích với đối thủ. Được loạt đạn pháo che chở, các thành viên rất nhanh công phá được chốt chặn đầu tiên. Nhưng lúc này quân địch đã biết mình bị tập kích nên bắn trả, thậm chí còn có cả súng chống tăng.
Thành viên biệt đội Tuyết Báo kém nhiều về nhân số trong lúc nhất thời không tiến thêm được. Đúng lúc này một tên địch đang ôm súng hảo tiễn định bắn về phía Tuyết Báo thì lại bị bắn trúng đầu. Người bắn phát đạnh chính thức này là Vương Đào.
Sau đó thành viên Tuyết Báo từ xa công kích khiến quân địch không dám ngẩng đầu, lộ mặt, chỉ cần có người dám nhô đầu ra là bị bắn chết ngay.
Thắng lợi dần nghiêng về phía Tuyết Báo. Chiến đấu giằng co một đêm nửa ngày, tới trưa ngày hôm sau mới kết thúc. Thành viên Tuyết Báo thành công tiêu diệt thế lực phản động này, mà Tuyết Báo cũng tổn thất nghiêm trọng. Trong thành viên tham gia chiến đấu có sáu thành viên cũ bị thương, một người bị thương nặng. Bọn họ đều là vì che chở cho tân binh nên mới bị thương. Mà tân binh lại có một người chết, người bị thương, thương nặng chỉ sợ không thể tiếp tục ở lại Tuyết Báo. Tính ra sau nhiệm vụ đơn giản lần thứ nhất này đã có tân binh bị loại bỏ.
Sau đó các tân binh tham gia chiến đấu thực tế mà dần trưởng thành lên, nhưng độ khó của nhiệm vụ cũng không ngừng tăng lên. Trong lần chiến đấu cuối cùng tân binh tổn thất nghiêm trọng, ngay cả Vương Đào cũng bị trúng đạn vào tay. Cũng may viên đạn chỉ xuyên vào phần mềm, không ảnh hưởng tới gân cốt.
Trong lễ tốt nghiệp này từ tân binh tham gia huấn luyện đến khi gia nhập biệt đội Tuyết Báo chỉ còn lại người, đây cũng là con số nhiều nhất trong ba năm qua. Vương Đào cũng nằm trong số này. Về vấn đề phân phối Vương Đào sau khi tốt nghiệp, các trung đội tranh luận rất kịch liệt. Ngay cả trung đội Sồ Ưng cũng muốn giữ Vương Đào lại làm huấn luyện viên. Cuối cùng do đại đội trưởng ra mặt mới quyết định Vương Đào đi đâu về đâu. Vương Đào được phân phối làm một nhóm trưởng ở tiểu độ số – Lôi Hùng, quân hàm cũng thăng lên làm thượng úy.
Nửa năm sau Vương Đào quả thật không phụ kỳ vọng của thủ trưởng với mình, không ngừng lập công. Lần này y có thể về tham gia hôn lễ của Lý Tân và thăm nhà cũng là phần thưởng của thủ trưởng dành cho y.
Nghe Vương Đào kể kinh nghiệm trong gần ba năm qua, đám người Hạng Long đều kính phục Vương Đào. So với mỗi lần Vương Đào chấp hành nhiệm vụ vào sinh ra tử, mình có thể nói là sống trong thiên đường. Nhị tử năm đó không ai biết bây giờ đã thành một người tài của quốc gia, vì bảo vệ lợi ích quốc gia mà hiến dâng tuổi trẻ và nhiệt huyết của mình.
Đặc biệt là Hứa Lập, trong lời kể của Vương Đào hắn như quay lại năm tháng chiến đấu đó, nhớ lại cảnh cùng sinh cùng tử với chiến hữu, nhớ lại tất cả các nhiệm vụ đã chấp hành.
Hai người phụ nữ ở đây cũng đã sớm rơi lệ đầy mặt vì câu chuyện của Vương Đào. Mặc dù Vương Đào kể rất bình thường nhưng hai cô gái sống ở thời bình, sống ở thành phố như các cô sao có thể tưởng tượng được. Trước mặt các cô là một thanh niên nhiệt huyết vì bảo vệ lợi ích quốc gia mà không tiếc hy sinh tất cả.
Trong lúc nhất thời hiện trường rơi vào yên tĩnh, có người cúi đầu trầm tư, có người mặt mày kích động tới đỏ lên, nhưng không có một ai kêu lên, tất cả đều hiểu được một chút gì đó.
- Nào, chúng ta mời người đáng yêu nhất một chén, hy vọng bọn họ có thể mãi bình yên.
Hứa Lập giơ chén cao giọng nói.
- Đúng, hy vọng mỗi lần bọn họ đều có thể bình yên trở về.
Mọi người cùng nâng chén, cùng uống chúc các chiến sĩ.
Hứa Lập là người hiểu rõ nhất về biệt đội Tuyết Báo. Hắn bỏ chén xuống rồi nói:
- Tỷ lệ thương vong của biệt đội Tuyết Báo ao như vậy, vậy các chiến sĩ bị thương sẽ như thế nào? Người nhà các chiến sĩ hy sinh sẽ ra sao? Tới tuổi bọn họ xuất ngũ sẽ làm việc gì? Chúng ta có thể giúp gì không? Chúng ta không nên để các chiến sĩ hiến dâng tất cả cho nước nhà trở về quê rồi lại thành hai bàn tay trắng, phải lo lắng vì ba bữa cơm hàng ngày.