Chủ quán và nhân viên phục vụ thoáng cái đẩy bà lão xuống đất và đoạt lấy tờ vé.
Bà lão thấy tờ vé như mạng sống của mình lại bị đoạt lấy, bà ta như điên lên lao vào định cướp. Nhưng bà lão hơn tuổi sao có thể là đối thủ của chủ quán và nhân viên phục vụ cơ chứ, chỉ thoáng cái lại bị đẩy ngã xuống đất.
Chủ quán đưa vé xe cho nhân viên phục vụ.
- Mày mau đi trả vé lấy tiền.
Bà lão thấy không đoạt lại được, nhân viên phục vụ sắp đi trả vé, bà lão thoáng cái quỳ xuống trước mặt nhân viên phục vụ, túm lấy quần ả gào khóc.
- Xin cô, cô trả vé cho tôi, xin cô, tôi lạy cô.
Nhân viên phục vụ thấy bà lão quỳ xuống gào khóc, ả không khỏi mềm lòng. Chuyện ép người ở quán xảy ra hàng ngày nhưng bình thường mọi người chỉ nhẫn nhịn trả mấy chục đồng mà thôi, cho dù có ai cứng miệng cũng bị người khác tới giải quyết. Ả nhân viên phục vụ làm ở đây lâu như vậy nhưng chưa thấy ai vì mấy chục đồng mà làm ầm ĩ thế này.
Nhân viên phục vụ vừa định ngẩng đầu xin chủ quán bỏ qua, không ngờ chủ quán lại trừng mắt nhìn ả quá.
- Mày còn muốn làm việc nữa không? Mau đi trả vé. Nếu ai cũng như mụ này thì mai chúng ta ra đường ăn không khí à?
Nhân viên phục vụ không dám phản kháng, ả đành ngoan ngoãn ra ngoài trả vé. Chẳng qua bà lão túm chặt quần không cho ả đi, chủ quán đi lên đá mấy cái vào bà lão, vừa đá còn mắng.
- Mau bỏ tay ra, không bỏ ra tôi đá chết mụ.
- Thanh toán.
Hứa Lập thật sự là nhịn không nổi nữa, hắn vỗ mạnh bàn lớn tiếng nói.
Việc hôm nay mình không gặp thì thôi, nếu gặp mà ả chủ quán kia lại tàn nhẫn đến thế, một bà lão hơn tuổi quỳ khóc trước mặt mà ả không động lòng còn đá người, Hứa Lập sao có thể không tức giận. Người như vậy nếu mình không ra tay cho một bài học thì quả thực mình cũng không khác gì người ta.
- đồng.
Chủ quán thấy Hứa Lập lớn tiếng gọi liền nhìn thoáng qua hắn nhưng không hề sợ. Ngược lại ả vừa đá bà lão vừa báo giá.
- Chị giết người à?
Hứa Lập đập bàn lớn tiếng nói.
- Giết người? Chúng tôi không giết người. Chúng tôi mở quán ghi rõ giá cả, chưa bao giờ đòi tiền hơn giá đã ghi. Nhìn ông lớn tuổi như vậy chẳng lẽ lại là quỷ nghèo như mụ này?
chủ quán nói.
- Chị …
Hứa Lập chỉ cảm thấy mình hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, chủ quán này đúng là không biết xấu hổ. Hứa Lập cảm thấy nói chuyện tiếp với người như vậy là sỉ nhục mình. Hắn cầm lấy chai nước suối còn non nửa ném về phía chủ quán.
Hứa Lập là ai, đừng nói là một chai nước suối, đầu chủ quán lại là mục tiêu lớn như vậy; nếu cho Hứa Lập một con dao hắn cũng có thể phi chết con ruồi cho nên chai nước kiểu gì cũng ném trúng đối phương.
Chủ quán muốn tránh nhưng không kịp, chớp mắt chai nước nện vào trán ả. Chai nước còn nửa nặng tầm g nện trúng đầu, chủ quán kêu thảm một tiếng ngã ra đất.
Nhân viên phục vụ ở bên vội vàng đi lên dìu chủ quán, ả không ngừng hỏi.
- Bà chủ, chị có sao không? Có sao không?
Chủ quán lắc lắc đầu mất một lúc mới tỉnh lại. Ả chỉ vào Hứa Lập mắng.
- Lão già chết tiệt này dám đánh bà. Lão chờ đó, hôm nay bà nếu để lão ra khỏi quán này thì bà mang họ nhà lão.
Hứa Lập đánh xong liền ngồi xuống. Hắn nghe chủ quán mắng cũng không tức. Hắn cho rằng tức vì người như đối phương chỉ là tự hạ nhục thân phận của mình.
- Chị muốn theo họ tôi? Xin lỗi tôi cũng không muốn có con gái như chị, cũng không nuôi được loại con gái này. Chị nếu thật sự không biết bố ruột mình là ai thì về hỏi mẹ đi, đừng ở đây nhận bố linh tinh.
Hứa Lập nói không có một câu bậy nào nhưng còn ác độc hơn những câu chủ quán kia nói. Chủ quán dù là kẻ ngu cũng nghe rõ ý của Hứa Lập. Đây là chửi mình là con hoang, còn nói mẹ mình quan hệ với kẻ khác có mình. Chủ quán tức giận đến run người nhưng không nghĩ ra được từ nào độc hơn để chửi. Ả như điên lên mà lao vào Hứa Lập.
Hứa Lập đâu chấp nhận giằng co với ả nếu không tương lai có người biết mình là ai không phải mất thân phận ư? Hứa Lập đưa chân ra đá vào chiếc ghế bên người, chiếc ghế nhắm thẳng vào đầu gối chủ quán.
Ghế mặc dù không nặng nhưng đều là làm bằng sắt ở hai bên, ở giữa là gỗ nên cũng nặng tới ba cân. Hơn nữa chủ quán chạy vội tới nên kết hợp vào khiến chân ả tên rần, lại một lần nữa ngã xuống.
Bà chủ quán còn muốn đứng lên tiếp tục tìm Hứa Lập tính sổ nhưng lại phát hiện không thể đứng nổi. Ả gào lên với nhân viên phục vụ bên ngoài.
- Mày đứng đó làm gì? Không mau đi gọi người.
Nhân viên phục vụ ngẩn ra một lát mới đột nhiên chạy ra ngoài cửa. Bà lão lúc này cũng vì chuyện đang xảy ra mà quên kéo quần nhân viên phục vụ.
Mà chủ quán thấy Hứa Lập ngồi cách mình hai mét, đối phương đang mỉm cười với mình, chủ quán cố lấy hết sức lao về phía Hứa Lập.
Hứa Lập nhìn mặt chủ quán xanh mét, tóc tai bù xù giống như nữ quỷ đi về phía mình, hắn vẫn ngồi im tại chỗ. Tới khi chủ quán còn cách Hứa Lập một cánh tay, Hứa Lập mới đứng lên. Hắn không buồn nói chuyện với đối phương mà vươn tay ra tát về phía chủ quán.
Miệng hắn còn nói.
- Tôi mặc dù không muốn đánh phụ nữ nhưng chị không thể coi là phụ nữ, thậm chí còn không phải người mà là cầm thú.
Vừa nói hắn vừa tát mạnh vào mặt chủ quán, trên mặt chủ quán thoáng cái hiện hình năm ngón tay.