Trọng Sinh Vi Quan

chương 287: ghi hận trong long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phó cục trưởng thứ nhất Vạn An Hùng là quân nhân xuất ngũ, y đã sớm không quen nhìn tình hình ở Cục công an Vọng Giang, bình thường y cũng căn bản không tới cục mà thường ở ngành mình quản lý, không có việc y thà đọc báo chứ cũng không tham gia vào việc đấu tranh ở trong cục. Nhưng hôm nay y thấy Triệu Quốc Khánh đưa ra bản danh sách này, y biết Triệu Quốc Khánh muốn ra tay với đám người Sử Lâm. Mặc dù không biết kết quả như thế nào nhưng Vạn An Hùng cũng vui vẻ thấy. Về phần tên bị điều tới ngành mình phụ trách, Vạn An Hùng cũng không để vào mắt. Nếu ngay cả loại người này mà không chỉ huy được thì mấy năm làm phó cục trưởng cũng là vô ích.

- Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của cục trưởng Triệu.

Vạn An Hùng nói rất dứt khoát, không nói nhiều.

Có Ngô Quốc Long cùng Vạn An Hùng nói, Dương Chấn lại không tiện mở miệng. Dương Chấn do dự một chút mới nói:

- Cục trưởng Triệu, anh thấy đó công việc hàng ngày của đại đội cảnh sát hình sự và cảnh sát kinh tế khá lớn, hơn nữa người bình thường tới tiếp nhận sợ trong lúc nhất thời không có cách thích ứng. Toàn thị xã Vọng Giang chúng ta sẽ lập tức triển khai hành động chống Sars, thoáng cái điều hai đại đội trưởng và vài phó đội trưởng đi thì nếu xảy ra vụ án lớn nào đội trưởng mới tới sợ là …

- Sợ cái gì? Sợ bọn họ không phá được án? Sợ Vọng Giang loạn ư? Hừ, tôi thấy có mấy người bọn họ ở lại đại đội cũ thì Vọng Giang mới không yên ổn.

Triệu Quốc Khánh nói thẳng vào mặt Dương Chấn. Dù sao Ngô Quốc Long cùng Vạn An Hùng đã tỏ rõ thái độ ủng hộ mình, những người khác mặc dù chưa nói Triệu Quốc Khánh biết Diêu Kim Minh nhất định ủng hộ mình, Miêu Chí Văn cũng tuyệt đối không dám chống đối mình. Như vậy trong chín thành viên đảng ủy mình có năm phiếu, mình căn bản không sợ Dương Chấn quấy rối.

Dương Chấn bị Triệu Quốc Khánh nói như vậy đành phải cúi đầu nhưng ánh mắt ác độc thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Khánh. Dám làm mất mặt tao trước mặt đông người, mày chờ đi.

Có vết xe đổ của Dương Chấn, Vương Bân và Hà Lâm Sâm vốn có quan hệ tốt với Dương Chấn cũng không dám phản đối. Bọn họ đã nhìn ra được Triệu Quốc Khánh có Ngô Quốc Long và Vạn An Hùng ủng hộ thì việc cải cách hệ thống công an Vọng Giang là xu thế phải làm, mấy người mình cũng không thể ngăn cản.

Giang Phong, Diêu Kim Minh cùng Miêu Chí Văn đương nhiên ủng hộ phương án cải cách này của Triệu Quốc Khánh. Như vậy Triệu Quốc Khánh sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Theo trình tự hội nghị đảng ủy, cuối cùng Triệu Quốc Khánh nói:

- Nếu mọi người không có ý kiến về danh sách điều chỉnh nhân viên này thì chúng ta giơ tay biểu quyết. Người đồn ý mời giơ tay.

Nói xong Triệu Quốc Khánh tự giơ tay lên đầu tiên.

Sau đó Ngô Quốc Long, Vạn An Hùng cũng giơ tay lên. Dương Chấn nhìn một chút không tỏ thái độ. Vương Bân và Hà Lâm Sâm thấy Dương Chấn không giơ tay cũng do dự một chút. Giang Phong thấy ba người bọn họ không giơ tay nhưng y vẫn giơ lên. Diêu Kim Minh và Miêu Chí Văn càng không hề do dự giơ tay cao.

Triệu Quốc Khánh đương nhiên biết Dương Chấn tuyệt đối trung thành với Sử Lâm, mình không thể tranh thủ được cho nên không cần tính tới đối phương. Chẳng qua Triệu Quốc Khánh lại nhìn về phía Vương Bân. Vương Bân mặc dù đi theo Sử Lâm lúc Sử Lâm ở Vọng Giang, cũng làm không ít chuyện xấu nhưng hôm nay Vương Bân bị Triệu Quốc Khánh nhìn không khỏi chột dạ, cuối cùng y giơ tay lên.

Hà Lâm Sâm bởi vì tức vì tên phó đội trưởng của mình bị điều tới đại đội phòng cháy chữa cháy cho nên y không thỏa hiệp với Triệu Quốc Khánh mà cứ nhìn chằm chằm vào đối phương.

Chỉ giơ tay biểu quyết cũng đủ để Triệu Quốc Khánh thấy rõ tâm tính mọi người ngồi đây. Có bảy người đồng ý nên ý kiến của Dương Chấn và Hà Lâm Sâm đã không quan trọng. Việc điều chỉnh nhân viên trong hệ thống công an Vọng Giang là điều không thể sửa đổi.

Triệu Quốc Khánh sợ đêm dài lắm mộng nên nói:

- Rất tốt, có bảy thành viên đảng ủy đồng ý, thiểu số phục tùng đa số như vậy bản danh sách này được thông qua. Vì nhanh chóng hoàn thành cải cách lần này nên lát nữa Chánh văn phòng Miêu lập tức viết một phương án cải cách theo tinh thần hội nghị, trước giờ làm sáng nay phát tới các đơn vị, các ngành. Chiều mọi người lập tức tiến hành nói chuyện với nhân viên ngành mình quản lý, xóa đi băn khoăn của bọn họ, để bọn họ nhẹ nhàng ra trận tranh thủ lập công ở cương vị công tác mới.

Nghe Triệu Quốc Khánh nói xong, mọi người còn tưởng là hội nghị lần này đã kết thúc, Dương Chấn mặt mày sa sầm chuẩn bị dọn đồ rời đi nhưng Triệu Quốc Khánh lại nhìn đối phương nói.

- Vì không ảnh hưởng đến công tác chống Sars sắp triển khai, tất cả nhân viên phải được điều động trong ba ngày. Nếu như trong ba ngày không giao tiếp, không tới trình diện thì coi như tự động từ chức, tất cả khai trừ công chức.

Dương Chấn nghe Triệu Quốc Khánh nói thế không khỏi thoáng dừng lại. Chẳng qua sau đó y liếc nhìn Triệu Quốc Khánh rồi không nói một câu nổi giận đi ra ngoài, Hà Lâm Sâm cũng theo sau. Vương Bân do dự một chút mới nói với Triệu Quốc Khánh.

- Cục trưởng, tôi đi trước.

Nói xong y vội vàng đuổi theo Dương Chấn và Hà Lâm Sâm.

Vạn An Hùng đứng lên cười nói với Triệu Quốc Khánh.

- Cục trưởng Triệu đúng là quyết đoán, nhận chức vài ngày đã có động tác lớn đến thế, đúng là làm mọi người bội phục. Sau này có công việc gì cần dùng tới tôi thì cục trưởng cứ nói, tôi cma đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Giang Phong phụ trách đại đội phân công công việc chỉ cười nói.

- Tôi về tìm hai cấp dưới nói chuyện, nói cho bọn họ tin tức này, ít nhất cũng phải kiếm một bữa ăn từ bọn họ mới được. Lần này bọn họ kiếm lợi lớn.

Sau khi năm người đi, trong văn phòng chỉ còn Triệu Quốc Khánh, Ngô Quốc Long, Diêu Kim Minh cùng Miêu Chí Văn. Ngô Quốc Long nhìn Miêu Chí Văn một chút nói:

- Lão Miêu, anh đi làm quyết định, chúng tôi còn có chút chuyện muốn trao đổi.

Miêu Chí Văn biết Ngô Quốc Long không tin mình, ai bảo mình trước là con chó nghe lời nhất của Sử Lâm, mình đã không ít lần đắc tội với Ngô Quốc Long. Chuyện lớn không nói nhưng có hai lần Ngô Quốc Long muốn để cháu của mình thi vào hệ thống công an, mình không nghe theo. Mà khi đó có Sử Lâm bảo vệ mình, mình sao phải sợ Ngô Quốc Long.

Vì thế cháu của Ngô Quốc Long thi vào ngành cảnh sát hai lần đều trượt ở vòng vấn đáp. Ngô Quốc Long sớm ghi hận mình. Việc nhỏ càng nhiều, ví dụ như thanh toán hóa đơn tiếp khách, điều xe thì mình cũng làm khó Ngô Quốc Long không ít lần.

Miêu Chí Văn mặc dù biết Ngô Quốc Long hận mình nhưng giờ mình đã dựa vào cục trưởng Triệu Quốc Khánh, ôm chân Triệu Quốc Khánh thì mình cũng không cần sợ hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio