Lưu Hồng Đào nghe Triệu Quốc Khánh nói nhưng không có vội vàng trả lời, y nâng chén trà nhấp một ngụm rồi mới nhìn Triệu Quốc Khánh.
- Cục trưởng Triệu, Trịnh Quân Ba là lãnh đạo công ty lớn hàng đầu ta chúng ta, hàng năm công ty của y đóng góp hơn triệu tiền thuế cho thị xã. Nếu chỉ là điều tra mà thu hồi thân phận ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân của y thì sợ rằng có chút không ổn. Nếu vì thế mà khiến kinh tế Vọng Giang chúng ta suy thoái thì chúng ta có thể thành tội nhân của Vọng Giang.
- Bí thư Lưu, chúng tôi không chỉ là muốn tiến hành điều tra Trịnh Quân Ba mà chúng tôi đã có chứng cứ xác thực chứng minh Trịnh Quân Ba có hành vi vi phạm pháp luật. nếu như chỉ vì sợ ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của thị xã mà mặc kệ, vậy có phải là nói sau này cứ người có tiền là có thể muốn làm gì thì làm mà chúng ta cũng không thể tiến hành bắt bọn họ?
Triệu Quốc Khánh lần này quyết tâm muốn bắt Trịnh Quân Ba nên không sợ Lưu Hồng Đào.
Đối với thái độ cứng rắn của Triệu Quốc Khánh, Lưu Hồng Đào không hề tức. Y vẫn bình tĩnh nói:
- Nếu cục trưởng Triệu nhất định muốn triệu hồi thân phận ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân của Trịnh Quân Ba thì chỉ có thể tổ chức hội nghị thường ủy Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân để tiến hành thảo luận. Mà chúng ta hôm nay cũng là thường vụ của Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân, mọi người cũng nói ra suy nghĩ của mình đi.
Lưu Hồng Đào nói xong nhìn về phía Hứa Lập. Dù sao Hứa Lập cũng là phó bí thư thị ủy, thị trưởng, là nhân vật số ở Vọng Giang này. Theo lý thuyết nên do Hứa Lập phát biểu, chẳng qua khi Triệu Quốc Khánh nói chuyện Hứa Lập đã chú ý tới vẻ mặt mọi người. Hắn thấy không ai là động tâm với đề xuất của Triệu Quốc Khánh cả, không tỏ rõ thái độ của mình. Hứa Lập biết nếu mình lên tiếng tán thành Triệu Quốc Khánh rồi lát nữa biểu quyết xuất hiện việc nhiều người ủng hộ Lưu Hồng Đào, vậy chút uy tín của mình có lẽ sẽ mất hết, các phòng ban bên dưới sẽ cười chê hắn.
- Tôi vừa tới Vọng Giang không lâu nên không hiểu rõ về Trịnh Quân Ba này, tôi trước hết muốn nghe ý kiến của mọi người.
Triệu Quốc Khánh có chút khó hiểu nhìn Hứa Lập nhưng y cũng không nói gì. Y biết Hứa Lập nói vậy nhất định là có lý do của mình.
Những người khác thấy Hứa Lập không tỏ rõ thái độ nên trong lúc nhất thời cũng không có ai lên tiếng. Về sau vẫn là Đổng Dương Minh không nhịn được nói:
- Tôi ủng hộ ý kiến của bí thư Lưu. Trịnh Quân Ba là giám đốc công ty hàng đầu của Vọng Giang chúng ta, không thể vì chút việc nhỏ mà thu hồi thân phận ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân của y. Tôi cảm thấy việc này cần thận trọng cân nhắc.
Đổng Dương Minh gần đây mặc dù hơi xa lánh Trịnh Quân Ba nhưng y biết rõ Trịnh Quân Ba nắm nhiều nhược điểm của mình, mấy năm qua mình cũng nhận không ít tiền từ Trịnh Quân Ba. Nếu Trịnh Quân Ba gặp chuyện thì mình cũng không được yên thân. Đổng Dương Minh mặc dù không biết sao Lưu Hồng Đào lại hết sức bảo vệ Trịnh Quân Ba nhưng lúc này mình nhất định phải đứng ra ủng hộ Lưu Hồng Đào.
Đổng Dương Minh không mở miệng còn đỡ, y vừa nói cũng khiến các thường vụ khác chú ý. Hứa Lập có thể rõ ràng thấy trong ánh mắt của mọi người khi nhìn Đổng Dương Minh đều mang theo vài phần chán ghét. Xem ra Đổng Dương Minh đắc tội không ítngườii, Đổng Dương Minh này đứng ra sợ là phản tác dụng.
Nhưng làm Hứa Lập không ngờ là phó bí thư thị ủy Tô Quảng Nguyên mặc dù nhìn Đổng Dương Minh với ánh mắt không thiện cảm nhưng vẫn ủng hộ đối phương.
- Tôi cũng cho rằng việc này cần thận trọng. Bây giờ đúng là thời kỳ quan trọng chống Sars, tôi thấy việc này có thể tạm để đó. Công việc quan trọng nhất hiện nay là chống Sars, đây chính là chuyện lớn quan hệ tới tính mạng của hơn ngàn dân Vọng Giang.
Tô Quảng Nguyên vừa dứt câu, Phương Bách Niên cũng tiếp lời.
- Không sai, chuyện luôn phải làm nhưng cũng không vội tại nhất thời. Trịnh Quân Ba mặc dù tình nghi là phạm tội nhưng tài sản của y đều ở Vọng Giang, y cũng không thể chạy được, việc có thể để tạm đó.
Các vị thường vụ còn lại kể cả hiệu trưởng trường Đảng Trương Quế Phương, trưởng ban tổ chức cán bộ Hà Trường Giang, trưởng ban tổ chức cán bộ Lâm Sâm đều lần lượt gật đầu. Chỉ có chính ủy quân khu Vọng Giang – Trương Quảng Quỳnh, chủ tịch Mặt trận tổ quốc Lăng Chí Viễn không tỏ thái độ, xem ra bọn họ không quan tâm tới việc này. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diêu Quế Tĩnh cẩn thận nhìn Hứa Lập, Hứa Lập khẽ lắc đầu tỏ vẻ không cần đứng ra, Diêu Quế Tĩnh cũng không nói gì.
Triệu Quốc Khánh đang khá choáng váng. Y không nghĩ chuyện lại thành ra thế này. Đề nghị của mình đưa ra không được ai ủng hộ. Triệu Quốc Khánh lúc này mới rõ dù Hứa Lập đứng ra tỏ thái độ ủng hộ mình thì bên mình cũng chỉ có ba phiếu. Vậy tổng cộng có tám phiếu phản đối, ba ủng hộ, hai phiếu trắng, mình không thể có khả năng thu hồi chức ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân của Trịnh Quân Ba.
Hứa Lập ngồi đó mặc dù vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó tin với sức ảnh hưởng của Lưu Hồng Đào. Lưu Hồng Đào mấy năm qua không hề hỏi chính sự nhưng y vừa mở miệng nói đã khiến đa số thường vụ ủng hộ. Hứa Lập không khỏi có cái nhìn mới với vị bí thư thị ủy gần này. Mình vốn tưởng rằng trong thời gian này Triệu Quốc Khánh đã lập nhiều công lao sẽ được vài thường vụ tán thành, ai ngờ mình nghĩ quá đơn giản.
Đa số các thường vụ ủng hộ nhưng Lưu Hồng Đào vẫn rất bình tĩnh. Y nhấp ngụm trà rồi nói.
- Chuyện này chờ đồng chí Triệu Quốc Khánh nắm thêm các chứng cứ về Trịnh Quân Ba rồi có hành động cũng không muộn.
Hứa Lập biết đây là Lưu Hồng Đào nói giữ mặt mũi cho Triệu Quốc Khánh. Chứ không giờ mà tiến hành biểu quyết chỉ sợ Triệu Quốc Khánh sẽ thành cái đích chỉ trích cho mọi người.
Triệu Quốc Khánh cũng hiểu tình hình, y không đề cập gì chuyện này nữa mà gập tài liệu cất vào cặp, bản thân sau đó ngồi nhìn chằm chằm vào chén trà giống như trong đó có gì rất lạ vậy.
Lưu Hồng Đào nâng chung trà lên nói tiếp.
- Trong thời gian này có không ít hộ kinh doanh ở ngã tư Hương Cảng và đường Giang Thủy phản ứng với thị ủy nói Cục công an các anh mỗi ngày đều đi kiểm tra các hàng quán nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc kinh doanh bình thường của bọn họ. Tôi đề nghị anh cần báo cáo chi tiết việc này với thị ủy. Nếu bọn họ thật sự có hành vi vi phạm pháp luật thì các anh có thể kiểm tra, có thể niêm phong nhưng nếu không có chứng cứ thì không nên đến kiểm tra hàng ngày. Bọn họ cũng là người nộp thuế, chúng ta cũng cần bảo vệ lợi ích hợp pháp của bọn họ. Hơn nữa bây giờ là thời kỳ quan trọng chống Sars, công việc của các anh là kiểm tra các cửa khẩu tiến vào Vọng Giang, đề phòng người mang bệnh tiến vào Vọng Giang.