Trọng Sinh Vi Quan

chương 312: âm thầm điều tra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần trước Triệu Quốc Khánh đến trạm thu phí sau khi Trịnh Quân Ba rời đi có vài phút, lúc ấy mà bắt được Trịnh Quân Ba tại hiện trường thì cần gì phải báo cáo với Lưu Hồng Đào nữa, trực tiếp bắt Trịnh Quân Ba là được. Chỉ cần Trịnh Quân Ba vào nhà giam, vào trong tay Triệu Quốc Khánh thì y còn trốn được sao?

Bởi vậy có thể thấy được Triệu Quốc Khánh mặc dù đã tiến hành cải cách Cục công an, cũng thu được một ít hiệu quả nhưng trong đội ngũ công an Vọng Giang vẫn còn có cơ sở ngầm của Trịnh Quân Ba. Nếu như bây giờ gióng trống khua chiêng tiến hành điều tra khu mỏ than sợ rằng không chờ Triệu Quốc Khánh tới nơi thì tất cả các chứng cứ phạm tội đã bị tiêu hủy, cuối cùng không có thu hoạch gì.

- Chuyện này tôi có an bài, anh không cần xen vào. Công việc chủ yếu của anh là tiếp tục tìm kiếm chứng cứ phạm tội khác của Trịnh Quân Ba, nếu như có thể tìm được chứng cứ phạm tội mới của Trịnh Quân Ba thì chúng ta có thể một lần nữa đưa ra hội nghị thường vụ thị ủy yêu cầu Lưu Hồng Đào miễn thân phận ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân của Trịnh Quân Ba.

Triệu Quốc Khánh vẫn không cam lòng nói:

- Tìm được thì có được gì chứ, có lẽ ngay ở hội nghị thường vụ thị ủy cũng không được thông qua.

- Anh yên tâm, chỉ cần anh có thể tìm thêm chứng cứ phạm tội của Trịnh Quân Ba thì tôi nắm chắc thông qua hội nghị thường vụ thị ủy.

Hứa Lập rất tự tin nói. Theo an bài của Cát Vệ Lương cùng với việc tạo dựng được quan hệ với Trương Quảng Quỳnh, bây giờ Hứa Lập quả thật đã có lòng tin.

Nghe Hứa Lập nói vậy, Triệu Quốc Khánh thoáng cái có thêm sức lực.

- Vậy thì được, Trịnh Quân Ba sớm bị người ở Vọng Giang oán thán, muốn điều tra chuyện hắn đã từng làm không khó. Chỉ ba ngày là tìm được đống lớn chứng cứ phạm tội của Trịnh Quân Ba, cậu cứ chờ tin của tôi đi.

Hứa Lập bỏ máy rồi tìm đến Chung Đắc Lực. Lúc này Chung Đắc Lực đang nằm trên giường mơ màng. Nghe Hứa Lập gọi tới, y vỗ mạnh đầu cho mình tỉnh táo lại.

- Sao rồi lão Chung, tỉnh rượu chưa?

- Cũng đỡ hơn rồi, thị trưởng Hứa đúng là quá lợi hại, một người đánh ngã hết chúng tôi, lần sau không dám uống rượu với anh nữa.

Mọi người thông qua bữa rượu càng như thành tri kỷ cho nên Chung Đắc Lực nói chuyện cũng không giữ kẽ như trước.

- Thời gian qua các anh điều tra được tình hình gì không?

Sau khi Hứa Lập tới Vọng Giang nhận chức đã bàn bạc với đám người Chung Đắc Lực. Do Chung Đắc Lực cùng hơn quân nhân xuất ngũ lấy thân phận ăn mày tiến vào Vọng Giang, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm của Vọng Giang để thu thập chứng cứ phạm tội về Trịnh Quân Ba, cũng tìm hiểu cục diện Vọng Giang.

Đám người Trịnh Quân Ba đều là đội viên Tuyết Báo nên làm việc này không khó.

- Đương nhiên là có, chúng tôi mỗi ngày đi quanh Vọng Giang đã tìm được một đống chứng cứ phạm tội của Trịnh Quân Ba, cũng có không ít người chấp nhận đứng ra làm chứng.

- Tốt.

Hứa Lập có chút hưng phấn nói.

- Chẳng qua có một việc phải làm ngay.

- Thị trưởng Hứa, có nhiệm vụ gì mới sao?

- Đúng thế, lần này tôi lại phải làm phiền các vị.

- Có nhiệm vụ gì anh cứ hạ lệnh. So với những điều anh đã làm cho chúng tôi, chúng tôi làm thế chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, đây cũng là điều chúng tôi nên làm.

Chung Đắc Lực bây giờ quả thật rất cảm kích Hứa Lập. Mặc dù y bây giờ ở Vọng Giang nhưng vẫn thường xuyên gọi điện cho chiến hữu, người nhà trên Tùng Giang. Bây giờ công trình ở Tùng Giang đã khởi công, chiến hữu và người nhà bọn họ ở khắp nơi trong cả nước đến Tùng Giang và có công việc. Mọi người không phải lo lắng vì sinh kế nữa. Mọi người thầm tính sau một năm mỗi người có thể kiếm được , ngàn, không bao lâu nữa mọi người sẽ có cuộc sống tốt hơn.

- Ừ, theo tin tức tôi nhận được thì mỏ than của Trịnh Quân Ba ở xã Thắng Lợi còn có vài thứ không muốn người biết, cụ thể là gì tôi không rõ. Chẳng qua trong đó nhất định có chứng cứ quan trọng đủ để đưa Trịnh Quân Ba vào chỗ chết. Vì không làm Trịnh Quân Ba cảnh giác, tôi hy vọng các anh có thể tới điều tra một chút, một khi phát hiện tình huống khả nghi lập tức báo cho tôi.

- Nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Chung Đắc Lực xuất ngũ nhiều năm nhưng vẫn giữ thói quen cũ, khi cấp trên ra nhiệm vụ đều không nói điều kiện, không đùn đẩy.

Chiếc lưới đã vung ra giờ chỉ xem lúc nào bắt được con cá lớn Trịnh Quân Ba.

Mà lúc này Trịnh Quân Ba đã rất chú ý thu mình. Y cũng biết chuyện Triệu Quốc Khánh bị cô lập ở hội nghị thường vụ thị ủy, trong thường vụ có người không đồng ý việc Triệu Quốc Khánh bắt mình. Chỉ dựa vào một mình Triệu Quốc Khánh thì sao có thể đấu với mình chứ? Mặc dù Trịnh Quân Ba còn có chút lo lắng là người trên thị xã Tùng Giang hoặc tỉnh sẽ điều tra mình, chẳng qua chỉ cần Lưu Hồng Đào ở Vọng Giang một ngày là mình sẽ không gặp vấn đề gì hết. Lui vạn bước thì dù là ngành liên quan ở Tùng Giang, ở tỉnh thật sự muốn phái người chuyên môn điều tra mình, Lưu Hồng Đào cũng sẽ kịp thời báo tin cho mình. Vì thế trong lúc nhất thời mình có thể ngủ ngon.

Chẳng qua Trịnh Quân Ba không dám quá dựa vào Lưu Hồng Đào. Tên Lưu Hồng Đào này mấy năm không hỏi chính sự mà tiếng nói lại có trọng lượng như vậy, không ai dám phản bác y.

- Bí thư Lưu? Tôi là Trịnh Quân Ba.

Lưu Hồng Đào đang ở trong văn phòng cho cá ăn, giờ Trịnh Quân Ba gọi tới làm Lưu Hồng Đào có chút kích động:

- Trịnh tiên sinh, việc của anh tôi đã giúp, lúc nào tôi có thể gặp cháu mình?

- Hắc hắc, bí thư Lưu đợi được năm năm mà còn không đợi được vài ngày ư? Mà anh không phải chưa xem ảnh cháu mình mà? Nó khỏe mạnh, béo mập như vậy thì anh có gì phải lo chứ? Chỉ cần tôi thu gom đủ tiền là sẽ rời khỏi Vọng Giang, lúc ấy ông cháu các vị sẽ được đoàn tụ.

- Anh tốt nhất nắm chắc thời gian, Triệu Quốc Khánh đã báo cáo việc này lên thị ủy, ủy ban thị xã và Cục công an Tùng Giang. Tôi cũng chỉ kéo được vài ngày mà thôi. Lại nói nếu thị xã Tùng Giang hạ quyết tâm bắt anh thì căn bản sẽ không để ý thân phận ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Vọng Giang của anh. Anh liệu liệu mà làm.

- Bí thư Lưu, năm năm qua nếu không có tôi lo cho cháu của anh thì nó giờ này chắc rục xương rồi. Tôi dù không có công cũng có sức. Nếu tôi bị bắt thì tôi không dám cam đoan đám tiểu đệ của mình mỗi ngày có thể cho cháu anh ăn đúng giờ không. Tới lúc đó nếu cháu anh đói thì đừng trách tôi.

- Anh … được, một khi có tin tức tôi sẽ lập tức báo cho anh. Chẳng qua trong vòng một tuần tốt nhất anh phải rời khỏi Vọng Giang, nếu không với các chuyện của anh đừng nói là tôi mà ngay cả chủ tịch tỉnh cũng không bảo vệ được anh.

- Cái này không phiền anh quan tâm, lúc rảnh chúng ta tiếp tục nói chuyện.

Nói xong Trịnh Quân Ba đắc ý dập máy. Quân cờ bố trí năm năm trước tới hôm nay đã phát huy tác dụng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio