Hồ Ngọc Bảo có biến hoá như vậy, Hứa Lập vẫn không thay đổi thế công, hắn tiếp tục ra quyền đánh vào người Hồ Ngọc Bảo.
Hồ Ngọc Bảo mới đầu còn có thể giữ được bình tĩnh nhưng theo quyền của Hứa Lập không ngừng nhanh hơn, nặng hơn, trên đầu Hồ Ngọc Bảo đã đổ mồ hôi. Hơn nữa y ra chiêu cũng không thể nhanh như vừa nãy, cuối cùng y lại trúng vài quyền từ Hứa Lập.
Vào lúc này Hồ Khai Thái lão gia tử đột nhiên quát to.
- Dừng tay.
Hứa Lập coi như thấy được công phu của Hồ Ngọc Bảo. Mặc dù không bằng mình nhưng chỉ cần một mình Hồ Ngọc Bảo đủ đối phó mười mấy tên côn đồ cầm dao, gậy.
- Thiên Mậu, anh so chiêu với thị trưởng Hứa một chút.
Hồ Khai Thái lúc này cũng đã đứng lên.
- Vâng.
Một người đàn ông khoảng hơn tuổi từ trong đám đông đi ra, đây chính là ông chú út của Hồ Ngọc Bảo – Hồ Thiên Mậu. Thấy cháu của mình bị Hứa Lập đánh cho chỉ có đỡ không tấn công lại được, Hồ Thiên Mậu không khỏi ngứa tay. Hơn nữa y cũng nhìn ra được Hứa Lập không biết khí công, chỉ biết ngoại công. Quyền pháp gia truyền của nhà mình lại bị ngoại công đánh bại bảo sao ông bố mình lại bảo mình ra mặt.
- Thị trưởng Hứa, tôi tên là Hồ Thiên Mậu, mời.
Hồ Thiên Mậu hai tay ôm quyền nói.
- Xin mời.
Hứa Lập cũng không khách khí. Vừa nãy đánh với Hồ Ngọc Bảo tuy nhìn ra nhiều chiêu nhưng Hứa Lập toàn dùng sức là chính, cả cuộc đấu không có hung hiểm gì. Bây giờ Hồ Thiên Mậu ra trận, Hứa Lập không khỏi yêu cầu mình cẩn thận. Hắn trước đây chỉ nghe nói về nội công, hôm nay lần đầu gặp được. Hồ Ngọc Bảo bại cũng không làm Hứa Lập xem thường nội công, hắn càng coi trọng hơn. Dù sao thực lực của Hồ Ngọc Bảo trước và sau vận công khác nhau hoàn toàn; Hồ Thiên Mậu này lớn tuổi gần gấp đôi so với Hồ Ngọc Bảo thì công lực nhất định cũng hơn gấp đôi.
Hứa Lập lần này không định cho Hồ Thiên Mậu vận công nữa, hắn dẫn đầu ra tay, đồng thời cũng không chỉ dùng sức như vừa nãy mà chú trọng tới tốc độ và hắn cũng dùng tới các chiêu hiểm đã sử dụng năm nào.
Hồ Thiên Mậu không đỡ đòn mà lui ra sau. Hứa Lập biết Hồ Thiên Mậu đang điều chỉnh nội công của mình, hắn không thể cho đối phương nhiều thời gian được vì vậy không ngừng ra chiêu đánh vào chỗ hiểm của Hồ Thiên Mậu.
Hồ Thiên Mậu không khỏi có chút khẩn trương, mình chưa vận công xong mà chiêu của Hứa Lập đã rơi vào mặt, cổ họng, ngực mình; mình thậm chí không dám dùng tay tiếp chiêu. Chỉ nhìn cách ra chiêu là biết Hứa Lập dùng cầm nã thủ, chỉ cần tiếp xúc cái là Hứa Lập sẽ nhân cơ hội khóa chặt tay, gân mạch của mình. Đều trách mình bình thường không luyện công, ông bố dạy bao thứ mà mình không luyện hẳn hoi. Mặc dù chiêu thức mình biết không ít nhưng lại không dùng ra được. Chẳng qua Hồ Thiên Mậu càng có chút khó hiểu là chiêu cầm nã thủ của Hứa Lập không yếu hơn lão gia tử. Phải biết lão gia tử tập luyện vài chục năm mới được vậy; Hứa Lập này dù có tập từ trong bụng mẹ cũng mới chỉ có hơn năm, sao công phu cầm nã lại luyện tốt đến thế?
Hồ Thiên Mậu đâu biết Hứa Lập lúc trong quân đội mỗi ngày ngoài huấn luyện ra cũng chỉ là huấn luyện, thời gian tập nhiều gấp đôi người bình thường, vì thế hắn luyện tập một năm bằng người khác luyện hai năm. Hơn nữa năm đó Hứa Lập luôn có đồng đội tập cùng nên có thể nói công phu trải qua vô số lần thực chiến mới đạt được thành tích như hôm nay.
Hồ Khai Thái nhìn Hồ Thiên Mậu không ngừng lui trước đòn thế của Hứa Lập, ông khẽ lắc đầu. Thằng con út này mặc dù thông minh nhưng lại lười biếng. Võ công mình dạy nó, nó học nhanh nhưng lại vì quá thông minh nên không chú tâm là mấy. Nếu Hồ Thiên Mậu mà chú tâm thì công phu đã hơn con cả, con thứ của ông.
Hồ Thiên Mậu đã lùi ra sau vài chục bước, người vây xem cũng lùi theo sau. Hồ Thiên Mậu mặc dù chưa bị thương nhưng đã không còn mặt mũi gì. Ở thôn Hồ gia ai cũng biết vài chiêu võ nhưng người được chân truyền của Hồ Khai Thái lão gia tử lại không có mấy, chỉ có con ruột, cháu ruột của ông mà thôi, những người khác chỉ ai có tư chất tốt thì Hồ Khai Thái mới thu nhận. Mà Hồ Thiên Mậu mặc dù đã gần nhưng vì là con út nên hơi xa cách với các sư huynh đệ, y ngược lại có quan hệ tốt với các sư điệt, y bình thường luôn tự nhận đứng đầu đời thứ ba. Ai ngờ hôm nay bị một thanh niên hơn tuổi đè ép thế này, hơn nữa đối phương lại luyện ngoại công đánh cho mình chỉ có thủ, không phản kích lại nổi. Hồ Thiên Mậu không còn mặt mũi gặp ai.
Hồ Thiên Mậu không chịu nổi, hắn cắn răng nhìn chuẩn thời cơ liều mạng trúng chiêu vào ngực mà lui ra sau vài bước, y cuối cùng nhân cơ hội đó bày ra tư thế mình thường dùng nhất để huy động tất cả lực lượng. Hồ Thiên Mậu chỉ cảm thấy lực lượng của mình không ngừng tăng lên, sự tự tin cũng trở lại với y. Chẳng qua ngay khi Hồ Thiên Mậu định tấn công Hứa Lập thì lại phát hiện mình bình thường vận công khá lưu loát ai ngờ hôm nay lại trì trệ ở chỗ vừa trúng quyền của Hứa Lập.
Không đợi Hồ Thiên Mậu suy nghĩ cẩn thận chuyện gì xảy ra, y đột nhiên cảm thấy luồng khí trong cơ thể xao động, nó tản đi khắp nơi làm Hồ Thiên Mậu đau ngực, miệng ngọt ngọt phun máu, sau đó y ngất đi không biết gì nữa.
Cũng may thôn dân vây xem khá đông, Hồ Thiên Mậu cũng vừa vặn lui gần bọn họ nên có người đưa tay ra đỡ được Hồ Thiên Mậu. Bọn họ mặc dù không biết Hồ Thiên Mậu bị làm sao nhưng cũng hiểu Hồ Thiên Mậu bị hộc máu là do Hứa Lập đánh trúng, vì thế không ít người nhìn Hứa Lập với ánh mắt khá thù hận.
Người có quan hệ tốt với Hồ Thiên Mậu thậ chí còn cầm gậy lên căm tức nhìn Hứa Lập. Chỉ cần Hồ Khai Thái nói một câu là sẽ có không ít người nhao tới tẩn Hứa Lập.
Cũng may Hồ Khai Thái kịp thời mở miệng nói.
- Không được vô lễ, Thiên Mậu không có vấn đề gì, chỉ là do nó tức quá nên mới hôn mê, về nghỉ một chút là khỏi thôi.
Hứa Lập có chút xấu hổ, đây chỉ là luận bàn mà mình đánh ngất đối phương. Mặc dù hắn không rõ tại sao Hồ Thiên Mậu lại ngất đi nhưng một phần nguyên nhân cũng là do mình, hắn không thể trốn trách nhiệm.
- Lão gia tử, tôi xin lỗi …