Trọng Sinh Vi Quan

chương 387: tang lễ vô danh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồ Khai Thái càng nghĩ càng cảm thấy tự trách, mình đã tự phá quy củ nhưng các huynh đệ không ai đi ngược với lệnh của mình. Nếu hôm nay Từ Thế Tích không lên tiếng thì mình thậm chí còn tưởng các huynh đệ sống sung sướng đã sớm quên thôn quê nghèo khó này, ai ngờ bọn họ trước khi chết vẫn nhớ quê hương.

Từ Thế Tích nhìn Hồ Khai Thái rơi nước mắt, y cúi đầu nói.

- Vâng, các vị thúc gia này đều đã đi, thế hệ trước bây giờ chỉ còn có Lý Hoài Sơn gia gia nhưng ông cũng đã tuổi, bây giờ vẫn ở trong bệnh viện chữa trị, mỗi ngày đều phải thở ô xi.

Từ Thế Tích đang vui mừng vì nguyện vọng của mọi người đã có hy vọng đạt được.

- Ôi, đều trách tôi nhìn không chuẩn liên lụy các huynh đệ phải ở ngoài vài chục năm. Về đi, về đi, chỉ cần muốn về là tôi hoan nghênh, thôn Hồ gia là quê của mọi người.

Tất cả mọi việc đều diễn ra trước mặt Hứa Lập. Hắn rất cảm động vì tình nghĩa giữa các huynh đệ Hồ Khai Thái. Năm đó số đội ngũ chống Nhật trên toàn Trung Quốc là rất lớn, nhưng hầu hết trong số đó đã sớm biến mất trong dòng chảy thời gian. Hôm nay nếu không phải mình tận mắt chứng kiến thì mình sao biết ở sườn núi sau thôn Hồ gia lại chôn mấy trăm liệt sĩ. Hơn nữa không lâu sau đó ở nơi đây sẽ có thêm nhiều ngôn mộ vô danh đều là các vị tướng quân. Có lẽ năm nay tuyết rơi tới sang năm là không thấy dấu vết các ngôi mộ này, cả ngọn núi sẽ là mộ liệt sĩ vô danh. Có lẽ vài năm sau người khác sẽ quên nơi này nhưng mình không quên, thôn dân ở đây sẽ không quên, còn có con cháu các vị huynh đệ của Hồ Khai Thái như Từ Thế Tích sẽ không quên. Đây là thánh địa trong lòng mọi người.

- Vâng, cháu lập tức báo với mọi người.

Từ Thế Tích mặc dù đã gần nhưng lại cao hứng giống hệt đứa bé, y cầm máy điện thoại vội vàng gọi. Nhưng y vừa ấn số xong lại trợn mắt. Điện thoại di động của Từ Thế Tích được bảo mật trong quân đội vì thế ở nơi này không có sóng.

Hứa Lập cũng biết điều này nên đưa máy điện thoại của mình tới.

Từ Thế Tích cầm và nhìn Hứa Lập một cái, y cũng không biết nên xưng hô như thế nào. Dù sao bối phận của Hồ Khai Thái rất cao, ai biết cậu thanh niên vẫn đứng sau lão gia tử là ai? Nếu gọi sai không chừng bị cười chết.

Hứa Lập nhìn Từ Thế Tích, hắn cười nói:

- Tôi và Trịnh Lôi là bằng hữu chắc phải gọi ngài là bá phụ.

- Bạn của Trịnh Lôi?

Từ Thế Tích đâu nghĩ ra một thanh niên đứng bên Hồ Khai Thái lão gia tử lại là bạn của Trịnh Lôi. Chẳng qua cái này không quan trọng, quan trọng là gọi điện báo cho bố mình và những người khác.

- Được, cảm ơn, tôi mượn gọi điện một lát.

Hứa Lập nhân cơ hội kéo Trịnh Lôi tới gần nhỏ giọng nói.

- Đây là vị đại thần nào thế?

Trịnh Lôi đáp:

- Người đó đó, là người của bộ tổng tham mưu Quân ủy trung ương, quân hàm thiếu tướng, hơn nữa sau lưng càng có vị phật sống to hơn nữa, còn là trung tướng. mặc dù tuổi tác đã cao nhưng sức ảnh hưởng lại không thể nghi ngờ.

Trịnh Lôi mặc dù cũng không nói tới thân phận cụ thể của Từ Thế Tích, nhưng Hứa Lập từng đi quân đội nên đương nhiên biết rõ vấn đề trong này. Bộ tổng tham mưu Quân ủy trung ương là nơi tổ chức lãnh đạo xây dựng lực lượng vũ trang, các hành động quân sự toàn Trung Quốc. Trong này có các ngành như văn phòng, tác chiến, tình báo, thông tin, huấn luyện, quân vụ, động viên, chính trị, ngoại giao, quản lý … Chức trách của bộ tổng tham mưu chỉu yếu là đưa ra đề nghị về các vấn đề quan trọng như xây dựng quân đội và đấu tranh quân sự, tổ chức áp dụng, chỉ huy chiến lược, đưa ra pháp quy và quy hoạch công tác quân sự; tổ chức công tác chuẩn bị chiến đấu, huấn luyện và động viên … một vị thiếu tướng nhất định là đầu não của một ngành quan trọng.

Từ Thế Tích hơn tuổi ở thời bình có thể thành thiếu tướng thì càng có quan hệ rất lớn, cũng có chiến công không ít, tương lai phát triển là rất cao.

Từ Thế Tích gọi điện về nhà, y chỉ nói một câu “Ông đã về nhà” rồi trả lại máy cho Hứa Lập. Chỉ một cuộc điện là đủ, ở đầu kia không biết có bao người đang ngóng chờ cuộc điện này vài chục năm trời.

Nhìn cảnh trước mắt, Hứa Lập biết ở đây đã không cần mình nữa, mình ở lại có khi bị nghi là trèo cao. Hứa Lập lập tức xin phép Hồ Khai Thái rời đi, Hồ Khai Thái cũng đâu có tâm trạng để ý tới hắn. huynh đệ mấy chục năm không gặp đã về nhà.

Hứa Lập đi chuyến này có thể nói là thu hoạch rất lớn, giải quyết được ẩn họa trong cơ thể, hơn nữa lúc gần đi Từ Thế Tích khi biết thân phận của Hứa Lập không khỏi chú ý nhiều hơn. Càng huống chi Hứa Lập còn thành bạn vong niên với Hồ Khai Thái lão gia tử, cho nên Từ Thế Tích đã thay mặt mọi người mời Hứa Lập tham gia tang lễ sắp tới.

Nửa tháng sau vào một ngày mùa hè đẹp trời, hơn xe quân dụng tiến vào thôn Hồ gia. Mười mấy ông lão từ trên xe xuống mặc dù bước đi có chút khó khăn nhưng bọn họ lại rất hưng phấn.

Mọi cử động của bọn họ càng có phong độ của một người thường xuyên ngồi trên vị trí cao, hơn nữa trong tay không ít người còn cầm hộp tro. Khi đi tới từ đường thôn Hồ gia, ai cũng quỳ xuống trước mặt Hồ Khai Thái.

Những người này đều là con của các huynh đệ năm nào của Hồ Khai Thái lão gia tử. Mà trong những người này có hơn vị tướng lĩnh, số còn lại cũng ở vị trí quan trọng. Hứa Lập thậm chí chứng kiến phó trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng có mặt ở đây, mà vị trí của người này chỉ có thể là ở hàng phía sau qua đó có thể thấy những người tới hôm nay đã đạt tới mức độ nào.

Buổi trưa cùng ngày trên sườn núi sau thôn xuất hiện hơn ngôi mộ vô danh, Hồ Khai Thái lão gia tử tự tay trồng hoa trên các ngôi mộ. Có lẽ sang xuân hoa mọc khắp nơi sẽ không còn ai biết ở dưới chôn cất các vị tướng lĩnh nữa.

Hứa Lập tham gia toàn bộ quá trình an táng, mặc dù hắn không nói chuyện nhiều với mọi người nhưng ai cũng chú ý tới hắn. Dù sao các vị trưởng bối có thể về đây cũng là có quan hệ với Hứa Lập, mọi người đều thiếu nhân tình của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio