Tô Thiên Nguyệt nghe Hứa Lập nói liền đắc ý gật đầu. Mặc dù nó vẫn không hay nở nụ cười nhưng người ta đã thấy chuyển biến rất nhiều của nó. Ít nhất nó đã giống một đứa bé bình thường chứ không còn tự giam mình nữa.
Nhưng Hiểu An ở bên lại cúi đầu ra vẻ không vui. Lưu Hồng Đào vội vàng nói:
- Hiểu An, cháu dù ra nước ngoài cũng có thể thường xuyên về thăm Hứa ca ca và Tô tỷ mà, còn phải thường xuyên về thăm ông nội nữa, nếu không ông nhớ cháu đến ốm đó.
Nói xong Lưu Hồng Đào còn ra vẻ đau lòng.
Hiểu An ôm cổ Lưu Hồng Đào, nó gật đầu.
Lúc này vợ Lưu Hồng Đào đang nấu ăn trong nhà cũng đi ra chào Hứa Lập.
- Đồ ăn đã xong, mời cậu và lão Lưu vào ngồi nói chuyện lúc là được ăn ngay.
Nói xong bà lại vào bếp dọn mâm.
Hứa Lập và Lưu Hồng Đào ôm hai đứa bé tiến vào. Hứa Lập mang quà cho hai đứa. Hắn đưa cho Tô Thiên Nguyệt một con chó bông cao gần bằng cô bé, lông màu vàng dài tới vài phân. Tô Thiên Nguyệt ôm con chó cao hứng không ngừng vuốt ve, có khi lại nghịch cặp mắt to của nó.
Mà quà của Hiểu An lại là chiếc ô tô điều khiển từ xa. Lưu Hiểu An cầm lấy và được ông nội giúp mở hộp, lắp pin rồi điều khiển xe chạy quanh nhà.
Hai đứa bé có trò chơi nên rất vui. Hứa Lập và Lưu Hồng Đào ngồi chỗ nhìn cũng vui theo. Lưu Hồng Đào nói:
- Hai đứa bé này rất nhớ cậu, tôi không biết mua cho bọn nó bao đồ chơi nhưng không thèm động vào, cứ thế vứt bên. Nhưng đồ cậu mua lại khác, nó coi như bảo bối.
Lưu Hồng Đào càng nói như vậy, Hứa Lập càng xấu hổ hơn.
Thoáng cái bàn đã được dọn, vợ Lưu Hồng Đào mời mọi người vào ăn. Hai đứa bé quyến luyến bỏ đồ chơi xuống rồi ra kéo Hứa Lập vào bàn. Không đợi người khác ngồi xuống, hai đứa bé đã ấn Hứa Lập ngồi rồi mỗi đứa ngồi một bên Hứa Lập.
Lưu Hồng Đào cười ha hả nói.
- Hai đứa bé này, ông chăm cho hai đứa lâu như vậy mà còn không thân bằng Hứa đại ca.
Hứa Lập nghe không không khỏi cười thầm. Lưu Hồng Đào lớn tuổi như vậy mà còn ghen nữa ư. Hắn vỗ vỗ hai đứa bé nhỏ giọng nói:
- Ông nội giận rồi đó, mau đi yêu ông đi.
Hai đứa bé nhìn nhau rồi nắm tay chạy tới bên cạnh Lưu Hồng Đào, mỗi đứa hôn một bên mặt Lưu Hồng Đào. Chẳng qua hôn xong bọn nó lại chạy về bên Hứa Lập. Ngay cả như vậy cũng làm Lưu Hồng Đào cười tươi như hoa.
Tháng , Vọng Giang đã có thể cảm nhận được sự mát mẻ, những cơn gió thổi tới đuổi cái oi bức bay đi.
Một trận mưa thu trôi qua khiến thời tiết mát mẻ hơn nhiều. Mà đám người Hoàng Kiệt sau một tháng bôn ba vất vả cuối cùng cũng có được tư liệu chi tiết về hiện trạng rừng Vọng Giang. Hứa Lập đầu tiên là mời đám người Hoàng Kiệt tới văn phòng mình, một phương diện là hỏi tình hình liên quan, phương diện khác là chúc mừng bọn họ đã về.
Trong văn phòng Hứa Lập, Hoàng Kiệt cùng với các đồng chí đi điều tra cùng mình có chút khẩn trương, không dám dễ dàng mở miệng nói chuyện.
Hứa Lập không khỏi cười nói:
- Tôi đâu phải cọp mà các anh sợ như vậy? Tôi lần này nghe nói các anh vào núi còn gặp cả sói, kể tôi nghe đi.
Hoàng Kiệt là tổ trưởng tổ điều tra lần này, hơn nữa y cũng đã gặp Hứa Lập một lần nên là người bớt sợ nhanh nhất.
- Không chỉ như vậy, chúng tôi ở gần Vọng Thiên nhai gặp một bầy sói, mặc dù chỉ có mười con nhưng ánh mắt màu lục trông rất sợ. Nếu không phải các chiến sĩ đi cùng nổ súng đuổi chúng đi thì chúng tôi không biết phải làm sao nữa.
- Ồ, trong núi Vọng Giang con có đàn sói ư? Còn chuyện gì hay không, nói cho tôi biết đi.
Hứa Lập lấy bao thuốc ra châm cho mình điếu rồi ném cho Hoàng Kiệt.
- Ai cũng nghiện cả, các anh cứ coi như ở nhà mình đi. Các anh lần này vào núi khảo sát là vì tương lai của Vọng Giang, là công thần của Vọng Giang nên đừng câu nệ như vậy, chúng ta hôm nay chỉ nói chuyện.
Hoàng Kiệt cầm thuốc châm cho mình điếu rồi đưa cho người khác. Tháng qua ở trong núi mọi người mặc dù cũng mang theo thuốc nhưng đó là trong núi sâu, hơi không cẩn thận là có thể gây cháy rừng cho nên đừng nói là nấu nướng mà ngay cả hút thuốc cũng phải rất cẩn thận. Càng huống chi vào núi gặp đàn sói làm mọi người khẩn trương, một giây cũng không dám thả lỏng vì sợ đàn sói sẽ tấn công mình.
Mọi người châm thuốc khiến cả văn phòng toàn sương khói. Hoàng Kiệt hút hết một điếu mới nói.
- Lần này chúng tôi coi như thêm nhiều kiến thức. Gà rừng, thỏ chạy khắp nơi, chúng tôi một lần cắm trại còn gặp phải một con gà rừng, nó tự chui vào lều và thành thức ăn tối của chúng tôi…
Hứa Lập nghe Hoàng Kiệt kể kinh nghiệm trong núi, hắn không khỏi cao hứng thay bọn họ, lúc lại khẩn trương thay bọn họ. Hoàng Kiệt dừng một chút rồi nói tiếp.
- Chúng tôi lần này vào núi chẳng những phát hiện không ít loài cây trước đó chưa thấy ở Vọng Giang, còn phát hiện một chỗ tập trung cây thủy tùng ở phía đông bắc Vọng Giang chúng ta. Nơi đây có nhiều cây thủy tùng có niên đại hơn ngàn năm, cây to nhất có đường kính hơn mét, chiều cao hơn m, có lẽ độ tuổi đạt tới năm, có lẽ đây là cây thủy tùng đông bắc có tuổi cao nhất nước ta.
- Thủy tùng đông bắc?
Hứa Lập rất ít tiếp xúc với khoa học thực vật, hắn chỉ biết loại nào ăn được, loại nào có độc mà thôi. Bây giờ nghe Hoàng Kiệt cao hứng nhắc tới thủy tùng đông bắc như vậy, hắn có thể đoán được đây là loài cây rất quý nhưng mình sao lại chưa nghe qua nhỉ?
Hoàng Kiệt vội vàng giải thích.
- Đây là loài cây được bảo vệ trọng điểm của quốc gia, cành, lá, rễ đều có thể làm thuốc.
- Thành phần chủ yếu là hai loại chất hóa học dùng làm rượu và kiềm với công năng chống mủ, mọt, chữa bệnh tiểu đường và bệnh tim. Theo các cơ quan chuyên môn công bố thì thủy tùng thuộc địa phận Trung Quốc khi tinh luyện có tỷ lệ nhất định chiết xuất ra chất cồn, kiềm. Hơn nữa với hoàn cảnh sinh trưởng đặc thù ở khu vực đông bắc chúng ta thì vỏ cây thủy tùng có thể chiết xuất ra / hợp chất.