Hứa Lập biết Tề Phong muốn trốn, chẳng qua hắn bây giờ không có chứng cứ để làm gì được Tề Phong. Hơn nữa theo Nhâm Minh Sơn nói thì Tề Phong còn là ủy viên – Đại hội đại biểu nhân dân yw, mình tìm hiểu rõ tình hình rồi tính tiếp.
- Được rồi, chờ chuyện có kết quả tôi sẽ bảo người tìm anh.
Tề Phong nghe vậy vội vàng cho mọi người lên xe chạy đi.
Tạ Quảng Điền tại một bên suy nghĩ một chút nói:
- Bí thư Hứa, cách đây không xa là thôn An Dân, hay là chúng ta vào đó rồi nói chuyện.
- Được, anh đi xem thôn dân đã chọn được đại biểu chưa, nếu chọn được rồi thì bảo bọn họ theo chúng ta tới nhà văn hóa thôn, các thôn dân khác nếu muốn đi cùng cũng có thể nhưng không được làm ôn, càng không được vào trong ảnh hưởng tới hội nghị của chúng ta.
Tạ Quảng Điền nghe lời chạy đi, lát sau y dẫn theo ba người về. Tới trước mặt Hứa Lập, Tạ Quảng Điền giới thiệu.
- Bí thư Hứa, ba người này là đại biểu do thôn dân chọn, người dân cũng đồng ý tới nhà văn hóa chẳng qua.
- Chẳng qua gì, có gì nói thẳng đi.
Hứa Lập quát.
Tạ Quảng Điền đã gần , y cũng không bất mãn gì việc Hứa Lập lớn tiếng. Tuy Hứa Lập trẻ tuổi hơn y nhưng địa vị lại hơn hẳn y, đồng thời chuyện hôm nay xảy ra đều do y không Lữ Tòng Vinh mà ra.
- Thôn dân nói nếu hôm nay không giải quyết được vấn đề thì bọn họ còn có thể tiếp tục tới đập phá công ty Phong Hoa.
- Anh có nói với bọn họ là làm thế cũng không giải quyết được vấn đề không hả?
Bốn phía đã sớm vây đầy thôn dân, Hứa Lập nói hơi lớn tiếng khiến người xung quanh nghe được, bọn họ đành cúi đầu không nói gì.
Sau đó Hứa Lập, Nhâm Minh Sơn cùng với Tạ Quảng Điền cùng ba vị đại biểu thôn dân và phó giám đốc công ty Phong Hoa - Tề Quang Đạt đi tới nhà văn hóa thôn An Dân. Về phần Trương Kim Long thì cùng Củng Quần ở lại công ty Phong Hoa duy trì trật tự, đề phòng thôn dân và công nhân công ty Phong Hoa xảy ra đánh nhau.
Mọi người vào nhà văn hóa, Tạ Quảng Điền vội vàng rót nước mời mọi người. Chỉ là ba vị đại biểu khi vào trong không ngừng trừng mắt nhìn Tề Quang Đạt. Nếu không có đám người Hứa Lập, Nhâm Minh Sơn ở đây sợ là bọn họ đã xông tới hành hung.
Hứa Lập nhìn tình hình là biết ân oán của hai bên khó hóa giản.
- Quảng Điền, anh lại đây, chúng ta giải quyết mâu thuẫn của mọi người đã, có thời gian thì tôi tới trụ sở chính quyền xã các anh ngồi.
Giờ là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài dưới độ nhưng lưng áo Tạ Quảng Điền vẫn ướt đẫm. Mặc dù Hứa Lập tỏ vẻ giải thích nhưng việc vẫn xảy ra trên địa bàn Tạ Quảng Điền quản lý, y sao không khỏi cảm thấy áp lực khi đối mặt với lãnh đạo cơ chứ?
- Vâng vâng, tiểu Lý, cậu đi đun nước rồi mang lại đây cho tôi.
Tạ Quảng Điền theo lời ngồi lại vị trí, nhưng y vẫn không quên bảo trợ lý của mình đi làm thay.
- Không biết mọi người gọi là gì?
Hứa Lập rất thân thiện nói chuyện với ba vị đại biểu.
Người lớn tuổi nhất trong đó đã hơn trả lời.
- Tôi tên Triệu Hồng Giang.
Nói xong ông lão chỉ vào hai người bên cạnh.
- Đây là Ngô Thông, còn lại là Hà Đức Quảng.
Hứa Lập gật đầu nói.
- Ngài lớn tuổi nhất vậy xin mời ngài nói xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Hồng Giang nghe xong nhưng lại hung hăng trừng mắt nhìn Tề Quang Đạt rồi mới đáp.
- Bí thư Hứa, chúng tôi biết công việc của cậu bận nên không muốn kinh động cậu. Nhưng chuyện hôm nay cậu phải làm chủ cho hơn ngàn dân thôn An Dân chúng tôi.
- Ngài không cần khẩn trương, có gì từ từ nói. Nếu các vị chiếm lý thì tôi nhất định cho các vị câu trả lời thuyết phục.
Hứa Lập nhìn Triệu Hồng Giang vừa khóc vừa nói, hắn vội vàng lấy khăn giấy ở bên đưa cho đối phương.
- Bí thư Hứa, cậu không biết đâu, từ khi công ty Phong Hoa đi tới thôn An Dân chúng tôi, thôn An Dân chúng tôi chưa bao giờ được sống tốt cả.
Tề Quang Đạt ở bên bĩu môi xen mồm vào.
- Thôi đi, đừng ở đó được lợi còn than thở. Là công ty chúng tôi tới thôn An Dân các vị rồi không ngừng gặp chuyện. bí thư Hứa, anh không biết đâu, những người này được voi đòi tiên. Mới đầu chúng tôi khi chúng tôi tới đây xây dựng nhà xưởng thì bọn họ đã chú ý tới, từ lúc thu hồi đất xây dựng bọn họ đã hỏi chúng tôi là mình sẽ được lợi gì? Sau đó khi công ty chính thức đi vào sản xuất, mới đầu chúng tôi tuyển công nhân toàn là người thôn An Dân, lương mỗi tháng đều trên , tệ. Như vậy không phải là nhiều hơn bọn họ ở nhà làm ruộng sao? Nhưng bọn họ thấy công ty làm ăn phát triển, khấm khá nên đỏ mắt. Công nhân ở trong công ty không chịu làm việc, sau đó không ngờ toàn bộ dân thôn An Dân đến công ty gây rối muốn lừa tiền chúng tôi.
- Anh … anh ngậm máu phun người.
Trương Hồng Giang kích động đứng lên, tay ông lão run run chỉ vào Tề Quang Đạt.
- Anh cho chúng tôi nhiều tiền thì sao chứ, chẳng lẽ tiền đó có thể mua mạng của chúng tôi sao?
- Ai biết dân thôn An Dân các người làm ra việc thất đức gì, sao lại đổ tội lên đầu chúng tôi.
Tề Quang Đạt cãi.
- Được rồi, không tranh cãi nữa. Phó giám đốc Tề, anh im lặng một chút, chờ bà con nói xong rồi tới lượt anh.
Hứa Lập không thích vẻ kiêu căng của Tề Quang Đạt, hơn nữa nghe nói còn có người mất mạng nên hắn muốn xem rõ tình hình.
- Triệu lão ca, ngài nói tiếp đi.
Triệu Hồng Giang vuốt ngực thở hổn hển vài hơi mới tiếp.
- Bí thư Hứa, đây không phải là chúng tôi muốn lừa tiền bọn họ mà sự thật ở đó. Lúc đầu khi bọn họ tới thôn An Dân chúng tôi xây dựng nhà máy, dân chúng toàn thôn đều vui mừng. Hơn hộ thôn An Dân chúng tôi thu nhập bình quân chỉ là gần ngàn, chúng tôi làm việc vất vả ngoài đồng chỉ được từng đó tiền, vì thế khi công ty Phong Hoa đến thôn An Dân thì đó như ngày hội của chúng ta. Trong thôn còn có mười mấy nhà đốt pháo.
Hứa Lập âm thầm gật đầu, đây cũng là mục đích thu hút đầu tư của thị xã, chẳng những tăng thu tài chính cho thị xã, càng quan trọng hơn là có thể thu hút sức lao động của người dân trong khu vực. Một hộ chỉ cần có người có một công việc ổn định là có thể đảm bảo cuộc sống hạnh phúc của một gia đình.