Huyện Cát Sơn bốn phía đều là núi, đặc biệt là thôn Ngũ Thụ bị núi lớn vây quanh, mấy ngày này mọi người đi theo nhà Lý Tài, Lý Ngọc Giang ra đồng làm việc, từ thôn đi ra ruộng mất hơn nửa tiếng nhưng toàn là đường núi, ruộng cũng chỉ là những khu đất trống nhỏ được khai khẩn trên sườn núi. Bởi vì địa thế như vậy nên máy móc nông nghiệp hiện đại gần như không thể áp dụng, tất cả sản xuất nông nghiệp chỉ có thể dựa vào sức người cùng lắm là thêm trâu, bò mà thôi. Thông qua mấy ngày tìm hiểu đám người Hứa Lập biết tình huống này không chỉ ở thôn Ngũ Thụ mà hầu hết các địa phương khác ở huyện Cát Sơn đều là như vậy. Vừa không có sản xuất công nghiệp tiên tiến, ngay cả sản xuất nông nghiệp cũng không phát triển nổi vì thế huyện Cát Sơn mới là huyện nghèo nổi tiếng trong toàn tỉnh.
Tối Hứa Lập không tìm Tiễn Tiền nữa, nếu đối phương đã đưa mình ra khỏi vòng tròn thì mình đâu cần mỗi ngày ép đối phương ra đồng ngồi chứ. Dưa hái xanh không ngọt, cứ tùy theo ý đối phương vậy, nửa tháng rất nhanh sẽ qua, sau đợt điều tra này kết thúc thì mình và Tiễn Tiền sẽ không có quan hệ gì nữa.
Chẳng qua đám người Tiếu Thiên Cường, Quách Duy Như cùng Tôn Lệ lại có thể làm bạn. Dù sao mình có thể ó địa vị hôm nay tất cả đều dựa vào thành tích của mình đồng thời nhờ vào một vài mối quan hệ. Có ai ngại quan hệ của mình nhiều chứ, nếu có thể kéo quan hệ với đám người Tiếu Thiên Cường thì sẽ có lợi cho tương lai phát triển của mình.
Nhưng muốn làm bạn, làm người giúp được nhau thì mình đầu tiên cũng là phải thành khẩn đối đãi, ít nhất có một số việc cũng cần giúp. Tiếu Thiên Cường căn bản không cần mình giúp. Về phần Quách Duy Như nghe Tiếu Thiên Cường nói đó là con gái một vị phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, hai người này đều có bối cảnh căn bản không cần mình quan tâm. Ngược lại là Tôn Lệ hình như không có lai lịch gì, cô ả tự thi vào Ban Tuyên giáo tỉnh ủy trong đợt Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tuyển dụng công khai toàn xã hội, sau nhiều năm mới có thể đi tới vị trí hôm nay. Đối với Tôn Lệ, Hứa Lập cũng muốn giúp một chút. Có Phạm Kiệt ở Ban Tuyên giáo tỉnh ủy thì đưa Tôn Lệ lên chức trưởng phòng chỉ là một câu nói của Phạm Kiệt mà thôi. Nếu như vì thế mà lôi kéo được Tôn Lệ, với năng lực thể hiện mấy ngày vừa qua của Tôn Lệ thì tương lai nhất định sẽ có báo đáp.
Vì vậy Hứa Lập gọi điện cho Phạm Kiệt, nói ý kiến của mình với bố vợ. Với đề nghị của Hứa Lập, Tôn Lệ cũng khá chú trọng. Hứa Lập bây giờ không phải một cán bộ bình thường, hắn coi như một ngôi sao chính trị mới ở tỉnh Cát Lâm. Đồng thời Phạm Kiệt cũng rất hài lòng bản lĩnh nhìn người của Hứa Lập, người mà Hứa Lập coi trọng nhất định không kém đi đâu được.
Lại nói Phạm Kiệt tuy tới Ban Tuyên giáo tỉnh ủy được vài tháng nhưng cũng cảm thấy rõ nước ở đây sâu hơn ở thị xã Tùng Giang rất nhiều, cạnh tranh càng kịch liệt hơpn. Không nói trưởng phòng, giám đốc các trung tâm mà ngay cả nhân viên bình thường cũng có chỗ dựa. Nghe Hứa Lập nói Tôn Lệ này không có bối cảnh, năng lực cũng được thì Phạm Kiệt đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt lôi kéo Tôn Lệ, như vậy mình cũng có người ủng hộ ở ban.
Thời gian nửa tháng của đợt công tác đã qua phân nửa, mấy ngày nay Hứa Lập dẫn Tiếu Thiên Cường, Quách Duy Như cùng Tôn Lệ về cơ bản mỗi ngày thay phiên đi theo người nhà Lý Tài, Lý Ngọc Giang ra đồng, chỉ có Tiễn Tiền từ lúc đến nhà Dương Lập Thanh là đừng nói ra đồng mà ngay cả muốn thấy y cũng rất khó. Mỗi ngày Tiễn Tiền ở nhà Dương Lập Thanh căn bản không thấy hình đâu. Hứa Lập cũng không muốn quản y, chỉ cần Tiễn Tiền không xảy ra chuyện gì là muốn làm gì thì làm.
Đến tối hôm đó khi nhận được điện của tổ trưởng tổ điều tra Thiệu Đức Vinh gọi tới nói sáng mai y sẽ đến thăm đám người Hứa Lập ở thôn Ngũ Thụ, Hứa Lập mới một lần nữa đến nhà Dương Lập Thanh báo cho Tiễn Tiền, để Tiễn Tiền kịp thời chuẩn bị.
Mà khi Hứa Lập đến nhà Dương Lập Thanh thấy Tiễn Tiền thì bộ dạng của Tiễn Tiền quản thật làm Hứa Lập kinh hãi. Tuổi Tiễn Tiền mặc dù lớn hơn mọi người một chút nhưng y bình thường chú ý ăn mặc nên nhìn qua mới tầm , tuổi. Nhưng lúc này hai mắt Tiễn Tiền vô thần, tóc rối loạn, cả người thoáng cái già đi chục tuổi.
- Bí thư Tiền, anh làm sao vậy? Có phải là bị bệnh không? Nếu không chúng ta tới bệnh viện có gì kịp thời chữa trị.
Hứa Lập ngồi trước người Tiễn Tiền hỏi.
- Không có gì, khụ khụ…
Mới nói vài chữ Tiễn Tiền đã không nhịn được ho khan giống như muốn cho cả phổi bay ra. Hứa Lập một bên vỗ vỗ lưng Tiễn Tiền.
- Không có gì đâu, chỉ là mấy hôm trước bị lạnh đồng thời hút nhiều thuốc nên vậy.
Tiễn Tiền giải thích.
- Bí thư Tiền, anh nhất định phải chú ý nghỉ ngơi. Vừa lúc ngày mai tổ trưởng Thiệu Đức Vinh đến thăm mọi người, anh cùng lãnh đạo về huyện kiểm tra một chút, đừng để bệnh đánh gục cơ thể đó.
- Mai tổ trưởng Thiệu tới ư?
Tiễn Tiền kinh ngạc nói. Mấy ngày nay đám người Hứa Lập không đến hỏi han mình nhưng Thiệu Đức Vinh tới nếu đám người Hứa Lập nói xấu mình thì mình sẽ dễ gặp chuyện. Cho dù đám người Hứa Lập cho mình thể diện không nói gì nhưng Thiệu Đức Vinh đến nhất định cũng tới xem tình hình các hộ nông dân mà đội ở, lúc ấy vấn đề của mình không phải sẽ lộ ra sao?
- Bí, bí thư Hứa, tôi, mấy ngày này …
- Không có gì, khi tổ trưởng Thiệu tới tôi sẽ nói rõ tình hình với y, sức khỏe của anh không được tốt còn có thể kiên trì ở lại thôn đã là đáng khen, tôi nghĩ tổ trưởng Thiệu sẽ thông cảm.
- Bí thư Hứa, hy vọng anh có thể nói giúp tôi vài câu.
Tiễn Tiền vội nói.
- Được rồi, muộn rồi anh nghỉ sớm đi, tôi về trước.
Hứa Lập nói xong cáo từ ra về.
Mà Hứa Lập vừa ra khỏi cửa, Tiễn Tiền như mất hết sức lực, người ngồi trên ghế như đống bùn. Lát sau Dương Lập Thanh tiễn Hứa Lập tiến vào thấy Tiễn Tiền như vậy, hắn cười nói:
- Bí thư Tiền, đi, chúng ta làm vài ván, anh cũng có thể gỡ vốn.
Tiễn Tiền nằm trên ghế không muốn động, y lắc đầu nói:
- Không được, già rồi mấy hôm nay không ngủ ngon nên tôi mệt không chịu nổi. Mai tổ trưởng Thiệu Đức Vinh còn muốn tới kiểm tra công việc, tôi đêm nay nhất định phải ngủ ngon mới được nếu không mai không có tinh thần ứng phó.
- Vậy cũng được, tôi không làm phiền bí thư Tiền nghỉ ngơi. Chẳng qua tiền nợ mấy ngày qua của ngài, ngài xem lúc nào có thể trả lại?
Dương Lập Thanh vừa nói vừa lấy một quyển sổ ra đưa cho Tiễn Tiền.
Tiễn Tiền mới đầu nằm xem một chút nhưng nhìn thấy con số là ngồi bật dậy chỉ vào Dương Lập Thanh hỏi:
- Đây, đây là gì? Sao nhiều như vậy? Tôi nhớ tôi chỉ mượn anh không tới ngàn sao giờ thành nợ ngàn.