Rất nhanh Hứa Lập thua mấy ngàn vừa thắng đồng thời cũng thua sạch vài ngàn trong ví. Ba nhà còn lại đều thắng, Dương Lập Thanh tỏ vẻ áy náy nói:
- Bí thư Hứa, xấu hổ quá, tiền này trả lại cho anh.
Nói xong hắn đưa mấy ngàn mình vừa thắng lại cho Hứa Lập.
Hứa Lập đẩy ra bất mãn nói.
- Xem thường tôi ư? Đã chơi thì phải chịu, không phải là mấy ngàn ư, tôi không coi vào đâu cả. Nếu như không phải ở đây không có ngân hàng, không lấy được tiền thì chúng ta chơi tiếp.
- Bí thư Hứa, hay là tôi đưa ngàn cho ngài, ngài cũng gỡ lại được tiền.
Dương Lập Thanh cẩn thận nói.
- ngàn? Ít quá, nếu không anh lấy cho tôi ngàn chúng ta chơi tiếp. Nhưng mà đánh mạt chược chậm quá, chúng ta chơi bài hay gì gì đó khác đi.
Hứa Lập đập bàn kêu lên.
Dương Lập Thanh đâu nghĩ Hứa Lập phối hợp như vậy, y thầm cao hứng xem ra tên Hứa Lập này đã mắc bẫy rồi. Dương Lập Thanh đâu thể từ chối vội vàng vào phòng ngủ mở két lấy ra ngàn chia mỗi người ngàn, mà Hứa Lập và Tiễn Tiến cũng viết giấy nợ cho Dương Lập Thanh.
Lúc này đánh tá lả, ba người kia chỉ cần ai có bài tốt là dùng mắt ra hiệu, hai người khác sẽ biết ngay. Về phần Hứa Lập thì cứ đánh là thua, ngàn chỉ không đầy hai tiếng đã hết sạch.
Hứa Lập như con trâu điên, hai mắt đỏ hồng nói.
- Lấy thêm ngàn nữa cho tôi, chúng ta chơi tiếp.
Dương Lập Thanh cười tươi như hoa, y không cần khách khí lấy ngay ngàn đưa cho Hứa Lập. Hứa Lập viết giấy nợ, mọi người lại chơi tiếp.
Cứ như vậy thua rồi mượn, mượn chơi thua, chơi tới sáng Hứa Lập đã vay tổng cộng ngàn, ba nhà còn lại người thắng ít nhất cũng là gần trăm ngàn.
Lúc này Dương Lập Thanh đã không còn vẻ mặt nịnh bợ như ban đầu nữa, y rất đắc ý giơ giơ tập giấy nợ nói với Hứa Lập.
- Bí thư Hứa, anh nợ tôi ngàn, bao giờ có thể trả đây?
Hứa Lập mở to đôi mắt đỏ bừng kinh ngạc nói.
- ngàn? Tôi, tôi nợ anh từng đó tiền bao giờ?
- Bí thư Hứa, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, mỗi tờ giấy nợ đều được anh ký tên, điểm chỉ, anh muốn xù cũng không được đâu.
Dương Lập Thanh đang rất đắc ý. Quan thì sao chứ, bí thư huyện ủy thì sao chứ, dù là bí thư thị ủy cũng sao chứ, không phải bị mình chơi cho không nói nổi một câu ư.
- Anh, các anh giở trò. Tiễn Tiến, anh cũng thông đồng với bọn họ lừa tôi ư?
Hứa Lập chỉ trích Tiễn Tiến.
Tiễn Tiến chỉ cúi đầu không nói một câu.
Dương Lập Thanh cười ha hả nói:
- Hứa Lập, hôm nay anh chỉ trích Tiễn Tiến thì có lợi ích gì? Lại nói hắn bây giờ cũng nợ chúng tôi mấy trăm ngàn nhưng lần này hắn sẽ được giảm một phần.
Hứa Lập cố ý vò đầu nói.
- Tôi nợ tiền đánh bạc nên pháp luật không thừa nhận, dù anh kiện ra tòa, tòa cũng không xử. Hừ, tôi xem các vị có thể làm gì được tôi.
- Sao? Tòa không xử ư? Vậy Ủy ban kỷ luật sẽ bỏ mặc ư? Bí thư Hứa, anh còn trẻ như vậy đã đứng đầu một thị xã nếu vì đánh bạc rồi bị kỷ luật đúng là không đáng. Giờ mới có mấy trăm ngàn thôi mà, nó so sánh với tương lai của anh thì có đáng là gì. Chỉ cần anh trả lại tiền tôi cam đoan sẽ không làm phiền anh nữa. Hơn nữa nếu anh cũng giống Tiễn Tiến kéo ba người còn lại tới đây chơi với chúng tôi, tôi còn có thể giảm một khoản tiền cho các anh. Tới lúc đó anh sẽ trả được nợ thì cần gì phải so đo với đám dân chúng như chúng tôi.
Hứa Lập trầm ngâm một lúc rồi nói với Tiễn Tiến.
- Tiễn Tiến, anh nói sao.
Tiễn Tiến sợ Hứa Lập còn trẻ dễ nổi nóng. Mà Hứa Lập có bối cảnh không bình thường, có bố vợ là phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, đại ca là phó bí thư tỉnh ủy, ở tỉnh Cát Lâm này nếu muốn vì một việc nhỏ mà vặn ngã Hứa Lập là không thực tế. Nhưng chuyện này ầm ĩ ra dù Hứa Lập có thể may mắn thoát nhưng mình không có năng lực lớn như vậy, kẻ đen đủi chỉ có thể là mình.
- Bí thư Hứa, chỉ có hơn ngàn mà thôi, chỉ cần tìm vài công ty, đơn vị bên dưới nói một câu thì ai dám không nể mặt anh cơ chứ. Cần gì vì chút tiền nhỏ này trở mặt với nhau. Lại nói chỉ cần kéo đám người Tiếu Thiên Cường, Quách Duy Như cùng Tôn Lệ lại đây chơi, mỗi người giảm ngàn, ba người là ngàn, vậy anh chỉ cần trả bọn họ ngàn là được rồi.
- Kéo bọn họ tới đây chơi? Nói như vậy lần này gài tôi cũng có một phần công lao của anh?
Hứa Lập trừng mắt nhìn Tiễn Tiến nói.
Tiễn Tiến cũng chú ý thấy mình lỡ lời nhưng giờ có nói lại cũng muộn, y đành cắn răng nói.
- Không sai, có một phần của tôi, tôi cũng bất đắc dĩ mà. Giấy nợ trong tay bọn họ, còn có cả đoạn băng hình tôi đánh bạc. Bọn họ mà gửi băng tới Ủy ban kỷ luật tỉnh thì sao? Còn nếu kéo một người trong các vị tới đây chơi thì tôi có thể được giảm ngàn. Tôi từng này tuổi chỉ còn vài năm là về hưu chẳng lẽ xám xịt bị kỷ luật, cách chức ư.
- Hừ, muốn kéo bọn họ vào cùng ư. Anh không nghĩ bọn họ là ai. Tiếu Thiên Cường là cháu của Tiếu Khắc, chuyện nếu truyền ra ngoài thì anh, anh, còn cả anh …
Hứa Lập chỉ vào đám người Tiễn Tiến, Dương Lập Thanh nói:
- Nửa đời sau cứ chờ ăn cơm tù đi.
Dương Lập Thanh bị Hứa Lập nói không khỏi hoảng sợ, y kéo Tiễn Tiến nói:
- Tiếu Khắc là ai? Lợi hại như vậy sao?
- Tiếu Khắc là bí thư đảng ủy chính pháp, giám đốc Sở công an tỉnh ta. Y nếu muốn cho anh cả đời không ra khỏi tù thì anh chỉ sợ phải ăn cơm tù cả đời.
- Lợi hại như vậy ư?
Dương Lập Thanh có chút sửng sốt nhưng vẫn cắn răng nói.
- Giám đốc Sở công an thì sao chứ? Chỉ cần có chứng cứ đánh bạc của Tiếu Thiên Cường thì hắn nếu không dám phục, tôi sẽ đưa đoạn băng lên mạng, tôi đi chân trần sợ kẻ đi giầy sao? Lúc đó hắn sẽ mất hết tất cả tôi xem hắn có phục không.
Đối với người như Dương Lập Thanh, Hứa Lập có đôi chút cảm thấy đáng thương. Người như vậy rõ ràng là không thấy chết sẽ không dừng lại. Kẻ như vậy nhất định phải để hắn va phải tường một lần thì hắn mới biết thế nào là hối hận.
Mặc dù nói nếu Hứa Lập bây giờ ra tay thì chỉ với mấy người trước mặt không đủ để chống lại hắn. Hứa Lập lấy lại mấy tờ giấy nợ và băng ghi hình từ tay Dương Lập Thanh cũng quá dễ dàng. Chẳng qua Hứa Lập cũng không ý định làm như vậy, nếu chuyện truyền ra thì sẽ bại lộ điều mình muốn giấu.