Hứa Lập vốn là người thông minh nên nghe cái hiểu ngay. Thì ra bài trí như thế này cũng là cố ý, chính là vì làm những người đó có thể danh chính ngôn thuận nhận hối lộ, chỉ đưa cho khách vài món đồ bài trí của khách sạn thì ai lại truy cứu người nhận là món đồ đó là thật hay giả.
- Bình thường gian phòng này đều có người trông coi hơn nữa các đồ cổ cũng được kịp thời khóa vào tủ, chỉ khi có khách mới mang ra bày. Hơn nữa khách cầm món đồ nào đi cũng cần tôi và phó chủ nhiệm Anh Phàm ký tên mới được. Nếu như mất một kiện thì sẽ truy cứu trách nhiệm của nhân viên phục vụ. Về phần các phòng ăn khác mặc dù cũng có bài biện nhưng chỉ là đồ phảng chế, không đáng tiền.
Hứa Lập không nghĩ tới ngay cả tặng quà cũng có nhiều cách như vậy, đúng là làm hắn mở rộng tầm mắt. Về phần Cát Binh không mở miệng, đối với mấy điều này ở văn phòng Bắc Kinh thì y đương nhiên cũng rõ ràng. Hơn nữa hàng năm tặng bao quà mặc dù không có văn bản ghi nhận nhưng văn phòng Bắc Kinh cũng cần báo cáo với Cát Binh – phó chủ tịch thường trực nếu không hàng năm mất đi tới hàng triệu thì ai biết có thể tiến vào túi riêng của các vị chủ nhiệm, phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh không. Chẳng qua Cát Binh cũng biết hàng năm văn phòng Bắc Kinh đều lấy ra một tờ danh sách đưa cho mình nhưng trong danh sách đó có bao % là thật thì không phải điều mình biết được. Nếu không có lợi ích thì Phó Nguyệt, Anh Phàm sao phải tranh nhau mãi vì một chức chủ nhiệm chứ?
Không lâu sau Anh Phàm đẩy cửa tiến vào, hơn nữa đi cùng y còn có bảy tám người.
- Chủ tịch tỉnh Cát, đây đều là các đồng chí ở văn phòng Bắc Kinh.
- Ừ, các đồng chí ở đây làm việc cũng vất vả. Anh Phàm, giới thiệu mọi người với tôi và đồng chí Hứa Lập đi.
Cát Binh đứng lên chào những người này tới.
Trụ sở văn phòng Bắc Kinh Cát Lâm thuộc biên chế cấp sở, là một cơ cấu trực thuộc ủy ban tỉnh Cát Lâm. Bên dưới gồm có các phòng hành chính, tổng hợp, tin tức, lễ tân, tổng cộng có nhân viên trong biên chế. Trong đó có một chủ nhiệm vốn là cấp giám đốc sở hưng Hứa Lập mới tới văn phòng Bắc Kinh nên cấp bậc của hắn phải chờ thêm một thời gian nữa. Nếu như Hứa Lập không làm ra thành tích thì sợ Mã Tuấn Tùng sẽ không dễ dàng để Hứa Lập lên cấp.
Phó chủ nhiệm gồm hai người là Anh Phàm và Phó Nguyệt. Anh Phàm quản lý phòng hành chính và tổng hợp. Phó Nguyệt quản lý phòng tin tức và lễ tân đồng thời còn kiêm chức giám đốc khách sạn Cát Lâm. Ngoài ra còn có tám lãnh đạo cấp huyện chính là những người đi theo Anh Phàm vào đây.
Anh Phàm nghe Cát Binh nói lập tức giới thiệu tám người theo sau mình.
- Hai vị này gồm trưởng, phó phòng hành chính Hồ Gia Thần, Ngu Tín Phẩm, phòng hành chính bọn họ là hậu cần của văn phòng Bắc Kinh chúng tôi. Chủ yếu phụ trách về tài liệu, tài vụ, quản lý tài sản, đảm bảo hậu cần, bảo vệ an toàn, liên lạc các ngầh liên quan ở Bắc Kinh và trung ương, hỗ trợ xử lý các người lên Bắc Kinh kiện cáo của tỉnh ta.
Hồ Gia Thần cùng Ngu Tín Phẩm mặc dù không quen Cát Binh và Hứa Lập, bọn họ nhiều lắm chỉ gặp Cát Binh vài lần mà thôi. Chẳng qua bọn họ sớm biết hôm nay phó chủ tịch thường trực Cát Binh cùng tân chủ nhiệm văn phòng Hứa Lập sẽ tới, hai người không dám chậm trễ vội vàng đi lên cung kính bắt tay Cát Binh và Hứa Lập rồi đứng sang bên.
- Hai vị này gồm trưởng, phó phòng tổng hợp Mã Nhân Nghị, Phùng Châu Long. Phòng tổng hợp chủ yếu phụ trách liên lạc, giao tiếp vơics các ban ngành ở Bắc Kinh, Quốc vụ viện và Trung ương Đảng; phối hợp với tỉnh và các thành phố thị xã lên Bắc Kinh tranh thủ hạng mục, tiến cử nhân tài, tranh thủ kỹ thuật, tài chính; phụ trách liên lạc các đơn vị cấp tỉnh có liên quan, tiến hành điều tra thị trường, phục vụ cho các công ty tỉnh ta khai thác thị trường tại Bắc Kinh, giữ gìn quyền lợi hợp pháp của bọn họ.
- Hai vị này gồm trưởng, phó phòng tin tức Phí Tịch, Cam Linh Nhạn. Phòng này chủ yếu phụ trách thu thập, sửa sang các tin tức kinh tế, chính vụ, khoa học kỹ thuật, văn hóa của trung ương, Bắc Kinh; tiến hành tổng hợp phân tích và nghiên cứu chuyên đề; liên lạc các đơn vị truyền thông ở trung ương, Bắc Kinh.
- Hai vị này gồm trưởng, phó phòng lễ tân Lý Nhã Ngọc, Tiền Tranh Hữu. Phòng lễ tân chủ yếu phụ trách tiếp đón lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo các sở ban ngành của tỉnh ta lên Bắc Kinh công tác; tiến hành phục vụ cho nhân viên tỉnh ta lên Bắc Kinh tham gia các hội nghị quan trọng; phối hợp đón tiếp các đoàn đầu tư nước ngoài…
Anh Phàm giới thiệu mọi người xong, Cát Binh cười nói:
- Được rồi, mọi người ngồi đi. Phó Nguyệt, có thể mang đồ ăn lên rồi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Phó Nguyệt vâng một tiếng đứng dậy ra ngoài gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Mọi người căn bản không cần người khác nói cho mình cũng biết mình ngồi ở vị trí nào. Đợi mọi người ngồi xuống trưởng phòng hành chính Hồ Gia Thần cười nói:
- Đã sớm nghe nói văn phòng Bắc Kinh chúng ta sẽ có một chủ nhiệm trẻ tuổi tới nhưng không ngờ lại trẻ như vậy. Chủ nhiệm Hứa, năm nay anh chắc chưa tới phải không?
Hứa Lập gật đầu nhưng không nói tuổi cụ thể của mình. Chẳng qua hắn có ấn tượng không tốt với Hồ Gia Thần này. Mình có được ngày hôm nay thì dù là năng lực, bằng cấp, bối cảnh đều đủ, chỉ có mỗi tuổi là kém người ta mà thôi. Còn trẻ đương nhiên là có tương lai phát triển sáng hơn. Nhưng năm nay mình mới tuổi, mình đúng là không tiện ra vẻ lãnh đạo với các đồng chí đã , tuổi, nếu không sẽ truyền ra lời nói mình không tôn trọng các lão đồng chí. Hơn nữa lãnh đạo cấp trên khi đưa mình tới vị trí này cũng nhất định đã suy nghĩ về tuổi của mình, lãnh đạo cũng sẽ sợ mình còn trẻ không làm nhân viên phục tùng, sợ mình không chững chạc và dễ xúc động làm hỏng chuyện tốt.
Hôm nay Hồ Gia Thần vừa lên đã hỏi tuổi của mình, tên này nhất định là không có ý tốt. Mình vừa tới văn phòng Bắc Kinh, Cát Binh lại ngồi đây nên Hứa Lập quyết định ngồi im xem tình hình.
Hồ Gia Thần thấy Hứa Lập không trả lời chỉ gật đầu, y như không thấy thái độ của Hứa Lập mà nói tiếp.
- Ôi, xem chủ nhiệm Hứa của chúng ta lại nghĩ tới bản thân mình. Khi tôi bằng tuổi của chủ nhiệm Hứa thì chỉ là nhân viên phòng bình thường, nghĩ tới cũng xấu hổ. Chủ nhiệm Anh ngài nói có đúng không?
Hứa Lập nhíu mày, nếu như chỉ nghe lời phía trước của Hồ Gia Thần thì không rõ đối phương nịnh mình hay là lấy tuổi của mình ra để nói này nói kia. Nhưng câu cuối cùng y gọi chủ nhiệm Anh lại rất chói tai. Mình là chủ nhiệm ngồi đây, hắn phải gọi Anh Phàm là phó chủ nhiệm mới đúng vậy mà bớt chữ phó đi. Mặc dù trong quan trường mọi người biết một quy củ là chữ phó thường được cắt đi. Ví dụ như Cát Binh chỉ là phó chủ tịch tỉnh nhưng mọi người ở đây hôm nay không ai gọi y là phó chủ tịch tỉnh cả. Nhưng cái này cũng phải xem trường hợp, nếu chủ tịch tỉnh Văn Thiên ở đây mà lại gọi chủ tịch tỉnh Cát Binh thì không phải kẻ ngốc chính là kẻ có ý đồ.