Hứa Lập dẫn đầu đi trước, mọi người chân cao chân thấp bước đi trong bùn lầy nên cũng đi không được nhanh. Cũng may sức khỏe của mấy đồng chí công an khá tốt, miễn cưỡng có thể theo kịp tốc độ của Hứa Lập, nhưng Uông Minh Toàn tuy nói hơn nửa đời sống ở nông thôn nhưng từ khi lên làm chức bí thư chi bộ thì rất ít làm nông, y đi được có vài trăm mét đã thở không ra hơi, theo không kịp.
Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là đi chậm lại, hắn cũng bảo một cậu cảnh sát dìu Uông Minh Toàn. Uông Minh Toàn sốt ruột đến độ tháo giầy, không có giầy cũng khiến y cảm thấy chân mình nhẹ đi vài cân, đi đường cũng nhanh hơn một chút. Mọi người đi gần nửa tiếng mới thật vất vả đến bờ sông. Trên người tuy mặc áo mưa nhưng ai cũng đều ẩm ướt, giày cũng sớm được bỏ vào túi. Đặc biệt là Uông Minh Toàn do giẫm phải hòn đá nên chân đang chảy máu.
Điều này Hứa Lập bây giờ chỉ có thể nhìn nhưng không có thời gian để ý, dù sao án mạng vẫn là quan trọng nhất. Hứa Lập chứng kiến đằng trước không xa có mấy người mặc áo mưa vây quanh một chỗ, không cần hỏi cũng biết đây là nơi đặt xác chết. Hứa Lập đi nhanh tới hiện trường, mấy cảnh sát cũng đuổi sát theo. Người dân thấy cảnh sát tới liền vội vàng tránh ra. Trên mặt đất đang có một miếng vải che trên xác chết.
Hai tên cảnh sát đi cùng Hứa Lập tuy đã làm ở đồn công an một thời gian nhưng chưa từng gặp vụ án mạng nào hết, thấy cảnh tượng này bọn họ không dám lên mà còn trốn ra sau. Đời trước Hứa Lập đã gặp qua không ít xác chết nhất là lúc trong quân đội nên không sợ cái này. Hắn lau nước mưa trên mặt rồi tiến tới lật tấm vải, chỉ thấy xác chết bên dưới đã không còn nguyên vẹn, quần áo rách nát, cả người trương phồng, cơ thể lộ ngoài quần áo cũng đã rữa nát căn bản không nhìn ra hình dáng, xem bộ dạng cũng đã chết được gần tháng.
Hứa Lập trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra manh mối, hắn không thể làm gì khác là đậy mảnh vải lại rồi quay đầu lại nói với hai cảnh sát đi cùng.
- Lão Lưu, Tiểu Vương, hai người các vị ở lại đây bảo vệ tốt hiện trường, trước khi người của công an huyện tới không được cho bất luận kẻ nào tới gần.
- Vâng.
Hai tên cảnh sát một người khoảng tuổi tên Lưu Bảo Long, một tên hơn - Vương Chiêu Thiên. Hai người nghe lời Hứa Lập mà tiến tới bảo vệ hiện trường.
Hứa Lập lại quay sang nói với mấy người dân xung quanh.
- Là ai phát hiện xác chết?
Uông Minh Toàn ở bên nói.
- Đây là trợ lý chủ tịch Hứa Lập, là ai phát hiện đầu tiên.
Một người đàn ông khoảng hơn nói:
- Là tôi, tôi tên Lưu Hiểu Sơ nhà ở gần bờ sông. Hôm nay tôi thấy trời mưa càng lúc càng lớn nên lo cho bè cá dưới sông, vì thế tôi cùng em trai tới đây xem vừa lúc thấy phía trước bè có một bóng đen. Do mưa quá lớn mới đầu tôi không rõ là cái gì, chờ nó theo dòng chảy tới tôi mới phát hiện đó hình như là người. Tôi và em trai muốn ra cứu người nhưng nước sông quá mạnh, hai chúng tôi vừa xuống nước đã bị đẩy về căn bản không tới gần được. Sau đó bóng đen bị rễ cây ở bờ sông cản lại, tôi bảo em trai về nhà gọi thêm người, lấy dây tới để cứu người. Chờ chúng tôi cứu người lên mới biết người này đã chết.
- Được rồi, vất vả cho anh. NHà anh ở đằng kia? Nếu không xa thì anh về nhà trước, người của công an huyện phải lúc nữa mới tới, chờ bọn họ tới tôi sẽ gọi anh, bọn họ có thể còn phải hỏi anh một vài điều.
Lưu Hiểu Sơ gật đầu nói.
- Đây là điều tôi nên làm, nhưng mà vớt một người chết là có chút không may. Trợ lý Hứa, nhà tôi cách đây có vài phút đi bộ, trời đang mưa to mà anh cũng đã ướt hết, hay là anh tới nhà tôi ngồi cho ấm, chờ công an huyện tới rồi chúng ta cùng ra.
- Không cần, tôi và hai đồng chí cảnh sát sẽ ở đây chờ. Lão Uông, anh theo bọn họ về nghỉ rồi xử lý vết thương ở chân, đừng có để mình bị cảm lạnh.
- Trợ lý Hứa, anh cùng chúng tôi về nghỉ một lát đi, công an huyện tới chúng ta từ xa cũng đã nghe được còi xe, không làm ảnh hưởng vụ việc đâu.
Lúc này Lưu Bảo Long cùng Vương Chiêu Thiên cũng lại đây khuyên nhủ:
- Trợ lý Hứa, anh đi nghỉ một lát, có hai chúng tôi ở đây là được rồi.
Hứa Lập suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy được rồi, tôi đến nhà Lưu Hiểu Sơ rồi bảo bọn họ nấu nước gừng mang tới cho các anh. Các anh đợi trong mưa cũng nên uống nước gừng cho ấm người nếu không sẽ bị cảm.
Hứa Lập đi theo Uông Minh Toàn đến nhà Lưu Hiểu Sơ, hắn vừa vào cửa điện thoại di động đã vang lên. Hứa Lập nhìn thấy là số của Từ Đắc Hậu, vừa nghe đã thấy đối phương lên tiếng.
- Tiểu Hứa, tôi là Từ Đắc Hậu, cậu đã đến hiện trường chưa?
- Đến rồi, chủ tịch, anh có chỉ thị gì không?
- Cậu đừng khách khí như vậy, tôi đang từ huyện về, tình hình bên đó thế nào rồi?
Hứa Lập nói qua tình hình cùng biện pháp của mình ra báo cáo, Từ Đắc Hậu nghe xong khen.
- Cậu không hổ tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, xử lý rất đúng quy củ, cũng may hôm nay cậu ở xã nếu không thật không biết như thế nào nữa. Có cậu ở đó là tôi yên tâm rồi, tôi lát nữa là tới, cậu cũng cẩn thận khéo bị cảm.
- Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm.
Lưu Hiểu Sơ lúc này đi tới đưa quần áo tới muốn Hứa Lập thay, Hứa Lập nói.
- Không cần vì lát nữa cũng còn phải ra ngoài, trời mưa to như vậy mặc quần áo gì cũng bị ướt, tôi cứ mặc bộ này là được rồi. Lão Lưu, làm phiền anh nấu ít nước gừng mang ra cho hai đồng chí cảnh sát uống để bọn họ chống lạnh.
Mọi người thấy Hứa Lập nhất định không chịu thay quần áo cũng không tiện khuyên. Vợ Lưu Hiểu Sơ ở trong bếp nấu một nồi to nước, nước đun xong Lưu Hiểu Sơ muốn đưa đi nhưng bị Hứa Lập cản lại.
- Để tôi, chỉ để hai đồng chí cảnh sát ở đó làm tôi không yên tâm. Tôi ra đó ngồi với bọn họ một lát, mấy người không cần ra. Lão Uông, anh nghỉ ở đây đừng đi loạn, đường mưa nên bẩn, anh đừng làm vết thương nhiễm chùng.
Nói xong Hứa Lập cầm ca nước, mặc thêm áo mưa và chạy ra ngoài.
Mấy người Uông Minh Toàn nhìn Hứa Lập đi xa, Lưu Hiểu Sơ thở dài một tiếng.
- Tôi chưa gặp lãnh đạo nào như vậy cả, chỉ nghĩ cho người mà không để ý tới mình, trời mưa to như vậy còn muốn chạy ra ngoài. Lão Uông, anh nói trợ lý Hứa có thể ở xã Nhị Đạo chúng ta bao lâu? Nếu cậu ta có thể làm bí thư xã chúng ta thì đúng là người dân xã ta có phúc.
Uông Minh Toàn cũng thở dài nói.
- Đúng vậy, lãnh đạo như vậy thật sự không nhiều. Chẳng qua theo tôi thấy trợ lý Hứa sợ là ở xã chúng ta không lâu, lãnh đạo tốt như vậy sẽ làm càng lúc càng lớn, mà thế thì dân chúng mới càng được lợi.