Tên Béo nói xong còn đắc ý nhìn Hứa Lập. Theo hắn thấy Hứa Lập còn trẻ như vậy chỉ là một nhân viên phòng bình thường. Vừa nãy Phó Nguyệt và Lý Nhã Ngọc tới chào hỏi mọi người, người ra vào đều phòng hội nghị đều chỉ là nhân viên phục vụ của khách sạn, đều là phụ nữ, ai cũng có vẻ xinh xắn. tên Béo không thể làm khó bọn họ nhiều lắm chỉ bảo bọn họ chạy đi vài chuyến để nhìn cơ thể bọn họ mà thôi.
Hôm qua Hồ Gia Thần gọi điện cho hắn và nhờ hắn tốt nhất niêm phong tòa nhà Cát Lâm này lại. Hơn nữa Hồ Gia Thần còn hứa chỉ cần niêm phong được tòa nhà Cát Lâm sẽ trả ngàn. Chuyện tốt như vậy đi đâu tìm chứ, những người quan hệ với mình toàn nhờ mình bỏ niêm phong, đừng kiểm tra bọn họ, vậy mà hôm nay có người nhờ mình niêm phong. Việc này quá đơn giản, tìm vài vấn đề là niêm phong được thôi.
Chỉ là sau khi tới tòa nhà Cát Lâm, thấy hai người phụ nữ xinh đẹp như Phó Nguyệt, Lý Nhã Ngọc, hắn không thể nói nặng lời tới tận bây giờ mới có thể thể hiện uy phong.
Hứa Lập nghe xong tên Béo nói không khỏi nhíu mày. Phó Nguyệt vừa đi đến bên còn định giới thiệu Hứa Lập nhưng thấy vẻ mặt hắn như vậy liền biết Hứa Lập đã tức giận. Không đợi Phó Nguyệt nói chuyện, Hứa Lập đã mở miệng nói:
- Trưởng phòng Lý, bảo người mang thuốc, hoa quả và nước đi hết.
Tên Béo còn tưởng rằng Hứa Lập là muốn đổi đãi ngộ cao hơn cho mọi người, hắn gật đầu nói:
- Đúng rồi, mang hết và lấy đồ tốt hơn lên.
Hứa Lập căn bản không có để ý tới tên Béo, mà là đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Ở đây là tầng , có lẽ đi trên đường không thấy gió nhưng trong này ít nhất là gió cấp bốn, cấp năm. Cửa sổ vừa mở ra, gió ùa vào khiến khói thuốc bay đi. Nhưng gió cũng thổi khiến đám người tên Béo không mở mắt ra được.
- Cậu làm gì vậy hả? Mau đóng cửa sổ lại.
Văn bản tên Béo cầm trong tay bị gió thổi bay xuống đất, mắt y không mở ra được.
- Xin lỗi, anh ở ngành nào?
Hứa Lập mở cửa sổ xong lại đi tới trước mặt tên Béo hỏi.
- Tôi ở trạm phòng dịch bệnh. Sao, cậu có ý gì?
Tên Béo xanh mặt nhìn Hứa Lập. Chẳng qua hắn nghĩ mình có quyền trong tay, có thể niêm phong tòa nhà Cát Lâm này, ngay cả phó chủ nhiệm ở đây còn phải xin xỏ mình thì một tên thanh niên có thể làm được gì.
- Xin mời anh lấy thẻ công tác của mình ra.
Hứa Lập lạnh lùng nói.
- Muốn thẻ công tác của tôi? Cậu nghi ngờ tôi? Đi hỏi lãnh đạo đi, đừng làm phiền cho lãnh đạo của mình. Cẩn thận tôi niêm phong tòa nhà Cát Lâm này.
Tên Béo nhìn Hứa Lập còn trẻ nên coi thường. Hắn ngửa người ra sau, đặt chân lên bàn và híp mắt nhìn Hứa Lập.
- Niêm phong tòa nhà Cát Lâm này? Anh dựa vào gì để niêm phong. Chúng tôi không có vấn đề gì, chỉ bằng một câu nói của anh ư?
- Đúng chỉ bằng một câu nói của tôi là có thể niêm phong tòa nhà Cát Lâm này. Không có vấn đề tôi cũng có thể điều tra ra vấn đề, anh nếu không tin thì cứ thử xem.
Tên Béo ngông cuồng nói.
- Rất tốt.
Hứa Lập vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra xoay xoay trên tay rồi nói tiếp:
- Muốn nghe lời anh vừa nói không?
Nói xong hắn ấn nút cho tên Béo nghe lại lời mình vừa nói.
- Tôi sẽ giao đoạn ghi âm này cho Sở y tế Bắc Kinh, không ai quản thì tôi giao lên Ủy ban kỷ luật thành ủy hoặc trực tiếp đưa lên mạng để mọi người thấy quan uy là như thế nào.
Hứa Lập vừa vào cửa đã bật chức năng ghi âm của máy điện thoại.
Hứa Lập nói tới đây đã làm tên Béo choáng váng. Lần kiểm tra này là hành vi cá nhân của mình, mình ở trạm chỉ là một phó trưởng phòng nho nhỏ, bên trên có bao lãnh đạo nếu đoạn ghi âm này bị truyền ra thì mình xong đời.
- Cậu dám ghi âm, đưa cho tôi.
Nói xong tên Béo còn định đoạt điện thoại trong tay Hứa Lập.
Hứa Lập đâu thể đối phương thực hiện được, hắn lùi lại khiến tên Béo thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Hứa Lập nhìn tên Béo đầy châm chọc.
- Người như anh mà muốn đoạt điện thoại của tôi. Tỉnh táo lại đi. Dù anh đoạt được thì sẽ thêm tội ăn cướp, cần gì phải thế chứ?
Tên Béo nhìn Hứa Lập một chút, lại suy nghĩ cơ thể của mình. Cuối cùng hắn buông tha ý định đoạt máy điện thoại kia, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Lập rồi nói:
- Được, chờ xem.
Nói xong hắn vung tay lên với mấy đồng chí đi cùng.
- Chúng ta đi.
Tên Béo thấy hôm nay không kiếm được gì nên định rời đi. Ai ngờ Hứa Lập lại ngăn hắn lại.
- Còn muốn đi ư? Mời lấy thẻ công tác của anh ra nếu không tôi nghi ngờ các anh giả mạo nhân viên công vụ tới lừa gạt chúng tôi.
Tên Béo nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Hứa Lập, hắn thoáng do dự. Hắn cảm thấy Hứa Lập không phải nói đùa. Nhưng mình hôm nay đi không mang theo thẻ công tác, thứ hai dù mang và nếu đưa cho đối phương thì đối phương không phải biết tên mình ư? Hơn nữa trong tay Hứa Lập còn có đoạn ghi âm, mình sau này sợ có phiền phức lớn.
- Muốn thẻ công tác gì hả, lãnh đạo các vị nhận ra tôi. Chủ nhiệm Phó …
Tên Béo muốn gọi Phó Nguyệt tới chứng minh thân phận của mình nhưng ai ngờ hắn tìm mãi trong phòng hội nghị mà không thấy bóng dáng Phó Nguyệt đâu cả, hơn nữa mấy nhân viên phục vụ vẫn ở trong đây rót nước cho mọi người cũng đã không thấy. Trong phòng hội nghị ngoài người của các ngành tới kiểm tra thì chỉ còn mình Hứa Lập.
- Muốn xem thẻ công tác của tôi? Cậu là ai? Dựa vào gì mà đòi xem thẻ công tác của tôi?
Tên Béo thấy không tìm được người chứng minh thân phận của mình, hắn hỏi lại.
Hứa Lập lấy chiếc thẻ trong ví đưa tới trước mặt tên Béo:
- Tôi là Hứa Lập –- Chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh. Đây là thẻ công tác của tôi, anh nói tôi có quyền hỏi anh không?
Tên Béo thoáng sửng sốt, lát sau mới nói được.
- Anh là Hứa Lập?
Tên Béo còn có chút không tin nổi sao một cán bộ cấp phó giám đốc sở lại trẻ như vậy.
- Bây giờ tôi có thể kiểm tra thẻ công tác của anh chứ?
Hứa Lập hôm nay muốn cho đám người này một trận. Nếu không lần sau bọn họ lại tới tra xét nữa, mình phải ứng phó thì còn đâu thời gian mà làm việc khác. Cho nên Hứa Lập chuẩn bị cho những người này một bài học, cũng muốn lấy tên Béo khai đao để bọn họ biết mình không dễ chọc, lần sau muốn tới điều tra cũng phải xem kỹ tình hình.
Biết thân phận của Hứa Lập, tên Béo càng không dám dây dưa với Hứa Lập. Dù sao ở đây chỉ có Hứa Lập, tên Béo ỷ bên mình đông người mà định lao ra, lần sau có cơ hội hắn sẽ tìm Hứa Lập tính sổ. tên Béo quay đầu lại nói với ba người đi theo mình.
- Chúng ta đi.
Nói xong hắn còn vươn tay đẩy Hứa Lập.
Những người khác thấy tình hình này cũng biết hôm nay đừng nói là kiếm cơm, nếu không đi cũng sẽ có nguy hiểm. Bọn họ cũng đứng lên chuẩn bị theo đám người tên Béo rời đi.