Nhân viên phục vụ đẩy cửa gỗ ra, bên trong là khu vực có diện tích gần m vuông, sàn trải thảm nhập khẩu từ Nhật Bản, đi bên trên rất dễ chịu. Hứa Lập còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng từ bên trong truyền ra. Hắn đưa mắt nhìn thấy bên trong có ba người đàn ông trẻ tuổi phân biệt ngồi ở sau ba chiếc bàn, mỗi người ôm một mỹ nữ mặc cổ trang xinh xắn, phía sau còn có hai mỹ nữ khác đang đợi phục vụ.
Chỉ thấy một người đàn ông đang ôm một mỹ nữ trong lòng, hắn tiếp nhận quả nho đã bóc vỏ trong miệng mỹ nữ và kêu hay.
Nhưng ba người này thấy Tiếu Lợi Phi đều đẩy mỹ nữ trong lòng ra, bọn họ đứng lên đón. Tiếu Lợi Phi kéo Hứa Lập tới giới thiệu:
- Ba vị này là Khang thiếu, Hồng thiếu, Lương thiếu, đây là Hứa Lập, huynh đệ của tôi. Tôi đã nói với mọi người đó.
Hứa Lập phân biệt bắt tay ba người này và cẩn thận đánh giá đối phương. Người vừa có hành vi phóng đãng ăn nho từ miệng mỹ nữ chính là Khang thiếu, mà Hồng thiếu thì đeo kính mắt gọng vàng, cử chỉ nho nhã giống như một thư sinh. Lúc bắt tay Hồng thiếu chỉ khẽ chạm rồi bỏ ra chứ không dùng lực như Khang thiếu. Cuối cùng là Lương thiếu, tên này hay híp mắt nếu không chú ý thì không rõ y đang mở mắt hay nhắm mắt. Khi nhìn Hứa Lập, đôi mắt y càng cười tạo thành một đường thẳng nhưng Hứa Lập lúc vừa vào đã thấy bàn tay của Lương thiếu đưa vào quần áo mỹ nữ trong lòng sờ mó.
Những người này không tỏ vẻ xem nhẹ Hứa Lập, ngược lại khá nhiệt tình. Dù sao Hứa Lập cũng là bạn của Tiếu Lợi Phi, mặc dù có việc nhờ mình nhưng mọi người có thân phận tương đương. Hôm nay Tiếu Lợi Phi nhờ tới mình, mai có lẽ mình có việc nhờ người ta. Nếu hôm nay làm Tiếu Lợi Phi mất mặt thì với tính cách của Tiếu Lợi Phi nhất định sẽ trả thù gấp chục lần.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, Khang thiếu lại ôm mỹ nữ vào lòng kêu lên.
- Tiếu thiếu, người tốt nhất chúng tôi đã giữ lại cho anh, anh đừng khách khí, mau chọn đi đừng nhìn chúng tôi như vậy. Hứa lão đệ, cậu lần đầu tới Hạ Phỉ hội quán phải không? Tôi nói với cậu ở đây mặc dù hơi đắt nhưng có giá của nó, chờ lát huynh đệ sẽ biết.
Vừa nói hắn liền nở nụ cười đầy tà ác và hung hăng hôn mạnh vào má mỹ nữ trong lòng. Cô ả này không giận mà còn phối hợp dựa sát thêm vào Khang thiếu.
Tiếu Lợi Phi xua tay gọi qua một mỹ nữ vừa nãy phục vụ mình nói vài câu.
Hai mỹ nữ xoay người đi ra ngoài một lát liền bưng hai bàn gỗ tiến vào. Tiếu Lợi Phi mỉm cười nhìn Hứa Lập:
- Hứa lão đệ, nếu đến đây thì đừng khách khí. mỹ nữ ở đây nổi tiếng cả Bắc Kinh đó, còn xuất sắc hơn bữa tiệc nơi đây nhiều. Chẳng qua theo quy định ở nơi đây thì chúng ta dùng tiệc ba sao chỉ có thể chọn một mỹ nữ cài trâm và một mỹ nữ buộc tóc, ca ca không khách khí đâu.
Nói xong hắn tiện tay lấy một miếng gỗ đưa tới cho nhân viên phục vụ.
Một nhân viên phục vụ khác cũng bưng mâm gỗ tới trước mặt Hứa Lập. Hứa Lập nhìn thấy bên trên là những miếng gỗ viết chữ nhỏ phân biệt là các mỹ nữ tên Tình Văn, Uyên Ương, Tử Quyên, Ngọc Xuyến, Kim Xuyến … bên dưới dòng chữ là bức ảnh chụp toàn thân nhỏ, chỉ riêng từ ảnh đã thấy tiêu chuẩn các mỹ nữ này rồi, chắc cùng cấp với mỹ nữ trong lòng đám người Khang thiếu.
Mà đây chính là tên mỹ nữa trong Hồng Lâu Mộng, bên trên thiếu chính là Tập Nhân, Bình Nhi, Oanh Nhi, xem ra ba mỹ nữ bên cạnh Khang thiếu chính là ba người này. Hứa Lập lấy tấm gỗ có tên Tử Quyên nhưng trong lòng lại nghĩ cô ả này đã có cấp bậc đó, vậy trâm cài mà Tiếu Lợi Phi chọn có trình độ gì, ít nhất cũng hơn cô em này chứ. Hạ Phỉ hội quán này từ lúc đi vào tới bây giờ, Hứa Lập thấy tất cả đều là các mỹ nữ xinh đẹp. Chủ nhân nơi đây chắc không bình thường.
Hai mỹ nữ mặc đồ đời Đường bưng mân gỗ đi ra một lát rồi về ngay. Chẳng qua theo sau bọn họ còn có hai mỹ nữ chính thức, đặc biệt là người đi sau có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. Mấy mỹ nữ mặc đồ đời Đường theo Hứa Lập thấy đã là xinh đẹp nhưng so với cô bé mới vào quả thật là gà so với phượng. Về phần bốn mỹ nữ Kim Lăng – Hồng Lâu Mộng còn có thể miễn cưỡng để người ta thưởng thức.
Mỹ nữ mới tới mặc váy màu trắng, chân đi giày màu trắng, tóc xõa ngang vai, không đeo trang sức gì. Cô ả nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tiếu Lợi Phi, ngồi xuống và nói:
- Tiếu thiếu gia đã lâu không tới đây, Tương Vân thật sự rất nhớ ngài.
Ở nơi này ai cũng biết mấy lời đó của mỹ nữ chỉ là giả, nhưng lời do Tương Vân nói ra kết hợp gương mặt cô khiến dù biết là nói dối nhưng vẫn thích nghe.
Nghe mỹ nữ nhận là Tương Vân, Hứa Lập thoáng cái nghĩ ra. mỹ nữ cài trâm ở Kim Lăng gồm: Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Sai, Cổ Nguyên Xuân, Cổ Tham Xuân, Sử Tương Vân, Diệu Ngọc, Cổ Nghênh Xuân, Cổ Tích Xuân, Vương Hi Phượng, Cổ Xảo Tỷ, Lý Hoàn, Tần Khả Khanh. Trong đó Sử Tương Vân chỉ xếp hạng thứ năm, không biết Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Sai, Cổ Nguyên Xuân sẽ như thế nào nữa.
Tiếu Lợi Phi cười ha hả nhẹ nhàng kéo tay Tương Vân nói:
- Hôm nay không phải tới đây rồi sao.
Ngay cả người háo sắc như Tiếu Lợi Phi cũng chỉ nắm tay mỹ nữ là biết ở đây như thế nào rồi.
Mà đi theo Tương Vân tiến vào là một mỹ nữ cũng ngồi xuống cạnh Hứa Lập.
- Tử Quyên xin chào Hứa thiếu gia. Mong Hứa thiếu gia yêu thương.
Hứa Lập đánh giá cô ả Tử Quyên này, Tử Quyên mặc váy màu tím càng tăng thêm vẻ cao quý, thần bí, giọng nói rất dễ nghe. Chẳng qua Hứa Lập có thể thấy vài phần tức tối trong mắt Tử Quyên, chắc cô ả tức vì mọi người ở đây chỉ nhìn Tương Vân mà không nhìn mình mấy. Chỉ là do thân phận của cô ả thấp hơn Tương Vân, không thể chống lại người ta cho nên đành phải chịu.
Lời cuối của Tử Quyên làm mấy tên Khang thiếu tỉnh táo lại. Bốn người Tiếu Lợi Phi, Khang thiếu đến Hạ Phỉ hội quán này không phải lần đầu, không phải lần đầu thấy Tương Vân nhưng mỗi lần thấy vị tuyệt sắc mỹ nữ đó đều không nhịn được si mê. Mà ba cô ả ngồi cạnh đám người Khang thiếu cũng dùng thủ đoạn để làm bọn họ vui.