Hàn Tắc thấy Thôi Lâm không tức giận, hắn còn tưởng là đối phương không dám nổi giận vì sợ phiền phức. Hàn Tắc được thể lớn tiếng nói:
- Cậu biết vị khách kia là ai không? Là người Mỹ đó, là người nước ngoài. Y coi trọng Xảo tỷ là phúc của chúng ta. Chẳng lẽ anh muốn ảnh hưởng tới quan hệ Trung Mỹ ư?
Hàn Tắc không nói câu này còn đỡ, nói gì mà quan hệ Trung Mỹ lại khiến Thôi Lâm tức giận. Hắn đứng bật dậy đẩy mạnh tay Hàn Tắc ra và tiến tới gần Hàn Tắc, Thôi Lâm gằn giọng.
- Hừ, quan hệ Trung Mỹ? Chó má, ông năm đó bắn chết không ít tên Mỹ. Mày muốn coi nó là tổ tông thì không có quan hệ với tao, chẳng qua tao cũng không vĩ đại tới mức làm chó cho người nước ngoài. Mày mau cút đừng làm tao mất hứng.
Hàn Tắc đâu nghĩ Thôi Lâm lại nổi điên với mình, lại còn nói đã giết người. Nhìn sát khí ập tới, Hàn Tắc thầm nghĩ chẳng lẽ tên này đã giết người? Hàn Tắc không chắc nên sợ lui về phía sau vài bước. Khi bình tĩnh lại hắn mới gào lên:
- Nhân viên phục vụ, bảo vệ đâu, ở đây có kẻ giết người, mau bắt hắn lại.
Nhìn biểu hiện vô dụng của Hàn Tắc, Thôi Lâm thoáng cái nở nụ cười. Xảo tỷ ở bên cười càng vui hơn.
Không đợi nhân viên phục vụ và bảo vệ đi lên, James đã không nhịn được đi tới trước mặt Xảo tỷ, hắn dùng tiếng Trung không quá tốt của mình.
- Tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh mời cô cùng ăn không?
Xảo tỷ đương nhiên sẽ không để ý tới James. Cô cũng không thích người phương Tây mấy. Mấy lần tiếp khách tây thì cô đã phát hiện đám người này trước mặt người khác đều ra vẻ cao đạo nhưng sau lưng toàn là kẻ biến thái, có kẻ giống hệt súc sinh, căn bản không coi mình là người, chỉ biết phát tiết thú tính của chúng. Mà hội quán cũng có quy định rõ ràng, nhân viên khi phục vụ khách thì không có quyền tự chủ gì. Đừng nói là nhận lời đi theo khách khác, dù là nói chuyện với những người khác cũng phải xem khách mình đang tiếp có đồng ý không. Nếu không nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì bị đuổi việc.
Jame thấy Xảo tỷ không để ý tới mình, cô ả chỉ nhìn Thôi Lâm bên nạnh. Jame ưỡn lưng ra vẻ cao ngạo chỉ chỉ vào Thôi Lâm:
- Anh, không xứng, đi ngay, tôi mời tiểu thư đây dùng cơm.
Thôi Lâm càng không thích người phương tây này. Nếu như lúc trước ở trong quân đội thì hắn đã sớm xông tới đánh người rồi. Thôi Lâm trừng mắt nhìn Jame, hung hăng nhổ nước bọt.
- Mẹ nó chứ, chó gì đây.
Jame tới Trung Quốc hơn năm đương nhiên biết ý của Thôi Lâm. Thấy Thôi Lâm không đáp ứng yêu cầu của mình còn chửi mình, hắn nắm lấy tay Xảo tỷ muốn dẫn Xảo tỷ đi theo mình.
Xảo tỷ hoảng hốt kêu lên, ả trốn ra sau lưng Thôi Lâm. Thôi Lâm vươn tay ra bắt được tay Thôi Lâm. Thôi Lâm đã tập võ Judo, Karate nên tự coi mình là “Cao thủ võ lâm”, bây giờ bị Thôi Lâm túm tay hắn định bắt lại tay Thôi Lâm. Nhưng Thôi Lâm xuất thân ở Tuyết Báo thì sao có thể để Jame thành công. Hắn chỉ dùng năm phần sức đã khiến Jame cảm thấy tay mình bị kìm kẹp chặt, đừng nói là phản kích mà cử động bàn tay cũng không thể, Jame không nhịn được kêu lên.
Hàn Tắc thấy Jame bị ăn đòn định đi lên nhưng bị Thôi Lâm trừng mắt nhìn khiến hắn phải lui về. Lúc này Thôi Lâm như một con thú ăn thịt người, Hàn Tắc đâu dám xông lên chứ, y chỉ ở bên kêu gào mà thôi. Chẳng qua Hàn Tắc rất nhanh có phản ứng, đây là Hạ Phỉ hội quán, mình không đánh lại Thôi Lâm thì cũng có bảo vệ nơi đây khống chế hắn cơ mà. Hàn Tắc lớn tiếng kêu lên.
- Người đâu mau tới đây, có kẻ giết người.
Quản lý sảnh là Tề tỷ đã chạy tới. Thấy nhân viên phục vụ và bảo vệ vây quanh sảnh lại nghe tiếng của Hàn Tắc, Tề tỷ tưởng xảy ra chuyện lớn? Ả vội vàng tách đám người ra đi tới thấy Thôi Lâm đang vung tay thả Jame ra, Jame lảo đảo ngã xuống ghế, mặt tái lại vì đau.
Hàn Tắc thấy bảo vệ đã tới hơn nữa Thôi Lâm đã bỏ tay Jame ra, hắn nghĩ mình có lý nên đứng cách Thôi Lâm không xa gào thét:
- Các người còn không lên bắt tội phạm giết người, các người làm gì vậy hả? Hạ Phỉ hội quán đối xử với khách như vậy sao?
Nhưng bảo vệ xung quanh lại có chút khinh thường nhìn Hàn Tắc, không ai đi lên. Có thể đến Hạ Phỉ hội quán làm bảo vệ thì trên % là bộ đội xuất ngũ, mà quân nhân vừa nhìn Thôi Lâm là biết đối phương cũng từng trong quân. Mà chuyện ở đây mọi người đều thấy rõ, gây chuyện là do Hàn Tắc, Thôi Lâm không đánh hắn vài cái đã là may cho hắn rồi. Nhưng Hàn Tắc còn ở đó gào thét đúng là vô niêm sỉ.
Tề tỷ đến hiện trường mặc dù tạm thời không biết ai đúng ai sai nhưng mọi người tụ tập ở đây gây ồn ào cũng không phải biện pháp hay, sẽ ảnh hưởng nhất định tới hình tượng của Hạ Phỉ hội quán.
- Hàn thiếu gia …
Tề tỷ vừa mở miệng, Hàn Tắc thấy liền kéo Tề tỷ lớn tiếng nói:
- Hạ Phỉ hội quán có tội phạm giết người mà cô mặc kệ ư? Mau báo cảnh sát bắt hắn lại nếu không dọa khách nước ngoài, kinh động đại sứ quán Mỹ thì Hạ Phỉ hội quán này cũng không mở nỏi nữa đâu.
Tề tỷ nhíu mày bỏ qua Hàn Tắc. Lúc này Tề tỷ cũng rất phản cảm với Hàn Tắc, vừa rồi nói chuyện với Thôi Lâm, Tề tỷ phát hiện Thôi Lâm là người thành thật, từ tình hình cũng biết rõ ràng là do Hàn Tắc ỷ thế hiếp người. Nhưng thân phận của Tề tỷ lại không thể không khiến cô chú ý thái độ của mình. Tề tỷ nhẹ nhàng nói:
- Hàn thiếu, anh đã biết đây là Hạ Phỉ hội quán thì mời anh yên tâm, chúng tôi sẽ không làm anh gặp nguy hiểm gì. Các vị có chuyện có thể tới văn phòng tôi nói chuyện không? Gây ầm ĩ ở sảnh sẽ không tốt nếu có người tới đây.
Hàn Tắc không thèm để ý tới Tề tỷ, hắn tiếp tục cứng miệng:
- Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng vậy được. Hôm nay hắn mà không xin lỗi thì tôi không bỏ qua.
Lúc này có bảo vệ vây quanh, Hàn Tắc tin Thôi Lâm không làm gì được mình nên càng kiêu căng.
Thôi Lâm xoay người sang chỗ khác. Y biết hôm nay mình đã gây phiền phức cho Hứa Lập, y sợ chuyện ầm lên sẽ tạo thêm kẻ địch cho lãnh đạo. Thôi Lâm hy vọng mình đi rồi thì Tề tỷ sẽ dễ xử lý hơn.
Nhưng ai ngờ Hàn Tắc thấy Thôi Lâm không nói gì còn tưởng đối phương sợ mình. Hắn đắc ý nói:
- Không xin lỗi cũng được, để Xảo tỷ đi theo tôi và Jame tiên sinh uống chén rượu là tôi coi như chuyện hôm nay chưa xảy ra.