Ầm!
Một tiếng nổ lớn, trời đất rung chuyển, khói mù mịt.
Hạ Hi Bối chưa mở mắt ra, trong lòng đã cười khổ.
! ! ! Lại thất bại rồi!
Giây tiếp theo, sự khác thường của cơ thể khiến cô đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén.
Người đàn ông với bộ dáng nhếch nhác, quần áo lấm lem, bốc mùi hôi thối trước mắt lại không phát hiện sự thay đổi của cô, mà há miệng ra với hàm răng ô vàng, vuốt ve cơ thể cô.
Hành động của Hạ Hi Bối nhanh hơn não, một tay bắt lấy tay của người đàn ông, hung hăng chống lại!
"A!"
Người đàn ông hét lên một tiếng, khiến lũ chó mèo hoang đang lục lọi kiếm thức ăn trong thùng rác bên cạnh cũng giật mình.
"Buông, buông tôi ra!"
Người đàn ông vừa hét lên, vừa đưa tay ra để đẩy Hạ Hi Bối.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại hét lên một lần nữa, bởi vì Hạ Hi Bối đã đá mạnh vào hạ bộ của anh ta, nhãn cầu của anh ta đau dữ dội!
Làm gì có người đàn ông nào không hiểu nỗi đau này?
Hạ Hi Bối không có dừng lại, lại một chân đá hắn tới góc tường.
Người đàn ông co quắp lại, sắc mặt trắng bệch, đã không nói ra lời.
Hạ Hi Bối mờ mịt mà nhìn xung quanh, con hẻm có chút quen thuộc mà xa lạ, mùi hôi thối ôi thiu và hăng hắc cuối cùng cũng mở ra ký ức phủ bụi của cô.
Cô cúi đầu nhìn áo thun và quần jean trên người mình, biểu cảm cối cùng cũng có sự thay đổi.
Cô thế nhưng lại trọng sinh lần nữa?! Hơn nữa lại quay trở lại năm cô tuổi!
Đúng vậy, cô đã trọng sinh hai lần.
Lần đầu tiên, cô mang theo ký ức trọng sinh ở một thế giới huyền huyễn, sau đó trở thành một thần y và thầy tự nhiên.
Nhưng cô không nghĩ tới, cô thế nhưng còn có thể trọng sinh lần thứ hai! Hơn nữa còn trở lại kiếp đầu tiên mà cô không cam tâm nhất, oán hận nhất!
Nhìn người đàn ông rên rỉ đau đớn ở bên cạnh, ánh mắt của cô càng thêm lạnh lùng.
Kiếp này, cô tuy rằng có cha mẹ, nhưng cha mẹ cô đã sớm ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng, coi cô là gánh nặng, để cô sống tự lập.
Vì thế, cô chỉ có thể ra ngoài làm thêm để tự nuôi sống chính mình.
Tại thời gian này, cô là một nhân viên phục vụ của một tiệm nhỏ, khi ra ngoài giao đồ ăn đi qua con hẻm này thì bọ tên vô gia cư này bám theo và làm nhục.
Bây giờ, cô đã trở lại, vậy thì hãy bắt đầu thay đổi từ người đàn ông này đi!
Nghĩ đến đây, cô đi về phía người đàn ông.
"Đừng, đừng qua đây!"
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, tên vô gia cư sợ hãi, nhanh chóng van xin tha thứ: "Tôi, tôi! ! có người kêu tôi đến! Tôi không muốn đâu!"
Bước chân của Hạ Hi Bối dừng lại, sắc mặt u ám khó phân biệt được, ánh mắt lạnh lùng, "Ai kêu anh tới?"
"Là, là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi! Cậu ta cho tôi tiền, bảo tôi chờ cô ở đây! Những chuyện này đều là cậu ta kêu tôi làm!"
Tên vô gia cư làm sao còn dám giấu giếm chuyện gì, lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện.
Anh ta sợ rằng nếu mình nói chậm một chút, Hạ Hi Bối sẽ giết chết mình.
Thiếu niên mười mấy tuổi?
Hạ Hi Bối cúi mặt xuống, "Cậu ta cho anh bao nhiêu tiền?"
"Là một!.
.
một nghìn tệ!"
Một nghìn tệ, là có thể để anh ta hủy hoại một cô gái, thật rẻ mạt!
Cho dù chưa đến bước cuối cùng, nhưng đối với một người ban đầu sống hướng nội và nhát gan như Hạ Hi Bối mà nói, đây đã là một đả kích to lớn rồi.
Đây cũng à khởi đầu cho bi kịch sau này của cô.
Nghĩ đến đây, cô tiến lên một bước, "Tiền đâu?"
Tên vô gia cư sững người lại một chút, rồi ngẩng đầu nhìn cô với vẻ không tin được.
"Lấy ra đây!"
Hạ Hi Bối đạp xuống lưng anh ta, không chút thương tiếc.
"Tôi tôi tôi, tôi lấy!"
Tên vô gia cư luống cuống móc một nghìn tệ trong lòng ra.
"Tôi có thể đi được chưa? Tôi thực sự là vô tội!!"
Nhặt chỗ tiền còn bốc mùi hôi lên, Hạ Hi Bối nở một nụ cười kỳ lạ.
Vô tội? Chỉ vì một nghìn tệ mà hủy hoại một cô gái thì vô tội chỗ nào?
Miệng cô mấp máy, giây tiếp theo, mấy con mèo hoang đột nhiên xông đến, lao về phía tên vô gia cư.
"Aaaaaaa!".