Nhìn Dương Tuyên thể hiện mình vàng thật không sợ lửa, Hạ Hi Bối cũng không tức giận.
Dù sao cô cũng hiểu tính nết của anh ta, cũng đã sớm chuẩn bị kĩ càng.
Nhưng phản ứng của cô trong mắt Dương Tuyên chính là chột dạ, anh ta càng thẻ hiện rằng mình có lý lẽ nên chẳng sợ.
"Được rồi! Em thật sự là cắm sừng tôi rồi! Nói đi! Người đàn ông đó là ai?! Thảo nào hôm nay thấy em cứ lạ lạ, hóa ra là đã câu được những người đàn ông khác!"
Anh ta nhìn Hạ Hi Bối từ trên xuống dưới, ngày càng tức giận hơn.
Là đàn ông thì chằng ai muốn mình bị cắm sừng cả, huống chi Dương Tuyên còn có ý khác trong lòng.
"Sớm biết cô thèm khát đàn ông thế này, tôi đã trực tiếp đến rồi, còn đứng trước mặt tôi giả vờ thanh khiết cái gì! !"
Trước khi nói xong những lời nói bỉ ổi của mình, anh ta đã bị cắt ngang bởi một cú đá của Hạ Hi Bối.
Anh ta ôm bụng và lùi lại vài bước, bụng anh lộn ngược lộn xuôi, gần như tắt thở.
Sau khi Hạ Hi Bối tung một cú đá, và vẫn chưa có ý định dừng lại, cô lại bước tới, bắt lấy anh ta ném một phát!
Khi tiếp đất, mặt đất đầy bụi tung bay.
"Aaaaaaa!!!!!"
Tiếng hét của Dương Tuyên càng thê thảm hơn, cảm thấy thế giới quay cuồng một hỏi, sau đó lưng liền chạm đất, suýt nữa gãy xương!
Hạ Hi Bối đạp chân lên ngực anh ta, từ trên cao nhìn xuống: "Thực xin lỗi, tôi không có thời gian để lãng phí với anh.
Về phần cái gọi là người yêu, trong lòng tôi và anh đều biết rõ.
Nếu anh không muốn trả tiền lại thì nói một lời đi"
Cô nở một nụ cười rạng rỡ: "Vậy thì chúng ta cùng đợi xem.
"
Ngay khi nói xong những lời này, cô cứ thể mà rời đi.
Hạ Hi Bối vỗ tay bộp một cái: "Ây da, đã đến giờ học rồi! Vậy tôi đi trước đây.
"
Sau khi nói xong, cô thực sự cứ vậy rời đi.
Dương Tuyên nằm trên mặt đất hồi lâu không dậy nỗi, trong lòng kinh hãi đầy khó hiểu, đây vẫn là Hạ Hi Bối sao? Sao lại chẳng giống chút nào!
Về phần cô ấy nói cái gì mà hãy chờ xem, trong lòng Dương Tuyên thật sự không thể yên được.
Nhưng anh ta giận nhất vẫn là do thái độ của Hạ Hi Bồi đối với anh!
Xem ra cô đã có mối khác ngon hơn rồi, nếu không cô sẽ không nhẫn tâm với anh ta như vậy.
Chết tiệt, anh ta sẽ không thể bỏ qua được!
Hạ Hi Bối chẳng thèm suy nghĩ đến Dương Tuyên nữa, cô nhanh chóng quay trở lại lớp.
Vẫn còn vài phút nữa mới đến giờ vào lớp, giáo viên vẫn chưa đến.
Một nữ sinh thấy cô quay lại liền lập tức chạy đến.
"Hi Bối, vừa rồi Dương Tuyên tìm cậu làm gì vậy? Muốn công khai mối quan hệ của các cậu sao?"
Khi cô gái ấy nói điều này, trong mắt có một tia oán hận, nhưng lại nở một nụ cười trên môi, trông cô ấy rất ngọt ngào và ngây thơ.
Cô ấy có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng so với Hạ Hi Bồi, cô ấy quá nhạt nhẽo.
Hai cô gái mà đứng chung một chỗ như thế này thì chẳng khác gì tiểu thư và hầu gái.
Kim Nhã Trân cũng hiểu điều này, vì vậy cô ấy càng phẫn nộ hơn.
"Có chuyện gì vậy?" Khi những cô gái khác nghe thấy điều này, họ lập tức chạy đến và rất nhiều chuyện.
"Cậu và Dương Tuyên hai người ở bên nhau rồi hả?"
"Tôi nói này, trông hai người đúng là kì lạ, quả nhiên là có gian tình!"
Có người chua ngoa nói: "Còn chưa chắc! Dương Tuyên làm sao có thể thích Hạ Hi Bối được?"
Dương Tuyên tuy là một tên cặn bã nhưng không phải xấu trai, hơn nữa còn có phần nỗi tiếng trong trường, được nhiều cô gái thích.
Nếu không phải hôm nay Hạ Hi Bối trở nên xinh đẹp, những người này chắc chắn sẽ càng thêm chua ngoa.
Chưa nói đến những thứ khác, có mấy người có thể sánh được với ngoại hình của Hạ Hi Bồi đâu, hoa khôi Hạ Thanh Hạm của lớp bên cạnh cũng không sánh bằng.
"Tôi cũng không biết từ khi nào chúng tôi lại có quan hệ yêu đương vậy nữa đó?" Hạ Hi Bối tặng Kim Nhã Trân một nụ cười châm chọc.
"Nhưng trước đây anh ấy đã nói rõ ràng là hai người ở bên nhau!" Giọng Kim Nhã Trân lớn hơn một chút, thu hút sự chú ý của mọi người hơn: "Chẳng lẽ hai người chia tay rồi sao?!".