Hạ Hi Bối đột nhiên trở mặt khiến Kim Nhã Trân giật nảy mình.
Nhưng không chờ cô ta mở miệng, Hạ Hi Bối đã nói.
"Nếu không phải vì thể diện của cậu, sao tôi lại có thể cho Dương Tuyên vay nhiều tiền như vậy? Lúc đó cậu nói rất hay, hiện tại lại nói không có vay tiền tôi á? Vậy tôi mượn hai vạn tệ rồi nói không có mượn là khỏi phải trả hay sao?"
Lời nói của Hạ Hi Bối khiến những người xem phải há hốc mồm: "Hai vạn tệ?!"
Mặc dù nhiều sinh viên có gia đình khá giả, túi tiền lúc nào cũng rủng rỉnh, nhưng hai vạn tệ vẫn là một số tiền lớn đối với họ!
Không ngờ Kim Nhã Trân lại giúp Dương Tuyên vay nhiều tiền như vậy, bây giờ cô lại phủ nhận mình chưa từng vay, thật quá vô liêm sỉ!
"Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi mà.
Ba mẹ tôi không đoái hoài gì đến tôi, mỗi tháng chỉ có mấy trăm đồng tiền tiêu vặt.
Tôi phải làm việc để nuôi sống bản thân.
Tôi cực khổ đi làm được có tệ, bản thân còn chưa dám ăn uống, còn mời hai người ăn thịt...!Hai vạn tệ này là tôi để dành để chi tiêu cho việc học đại học!"
Hai mắt Hạ Hi Bồi rưng rưng.
Những người khác lập tức đồng cảm, lòng đầy căm phẫn.
"Kim Nhã Trân, cậu không nên làm thế này! Vay tiền trả nợ là đúng rồi! Làm người không thể vô lý như vậy được!"
"Đúng vậy! Tiền Hạ Hi Bối vắt vả kiếm được, chẳng lẽ để nuôi các người sao?"
Mặc dù họ không thích Hạ Hi Bối, nhưng họ cũng chẳng thích Kim Nhã Trân.
Và chính điều này cũng đã thổi bùng lên ngọn lửa trung thành trong lòng mọi người.
Mặc dù biết trước đây Hạ Hi Bối có một cuộc sống tôi tệ, nhưng không biết cô ấy đã làm việc chăm chỉ như vậy!
Cùng khổ như nhau mà còn muốn quỵt nợ người khác, thật đáng hận!
Bị mọi người lên án, Kim Nhã Trân trở nên lo lắng, lập tức bao biện: "Hi Bối, cậu đang nói bậy bạ gì vậy! Dương Tuyên là bạn trai của cậu, coi như có vay tiền đi, thì cũng là cậu sẵn sàng cho mượn mà!"
Kim Nhã Trân thực sự bị oan, cô ta thực sự không đảm bảo giúp Dương Tuyên.
Nhiều nhất, cô ta chỉ nói vài lời tốt đẹp về Dương Tuyên trước mặt Hạ Hi Bối, căn bản là không thể giúp anh ta đảm bảo được.
Tuy rằng cô cũng biết Dương Tuyên đã mượn Hạ Hi Bối không ít tiền, nhưng cô không ngờ lại nhiều như vậy! Không phải chỉ nói có mấy ngàn thôi sao?
"Hả, bạn trai gì vậy?" Giọng Hạ Hi Bối trở nên lạnh lùng: "Kim Nhã Trân, hôm nay xem ra tôi nhìn thấu cậu rồi đấy!"
Cô nghiêm nghị nói: "Có ai nhìn thấy chúng tôi tay trong tay đi không? Có ai thấy tôi và Dương Tuyên đi cùng nhau không?"
Nghe lời này, mọi người ai nấy đều lắc đầu.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Hi Bối và Dương Tuyên cùng nhau.
"Tôi đã thấy Dương Tuyên và Kim Nhã Trân đi mua sắm cùng nhau, họ khá thân thiết." Một người nào đó nói.
Mặt của Kim Nhã Trân càng thêm bối rối.
"Tôi với Dương Tuyên vô tội, cùng lắm là quan hệ giữa chủ nợ và con nợ!" Hạ Hi Bối lớn tiếng nói: "Cho nên tôi rất nghi ngờ, Kim Nhã Trân, rốt cuộc là cậu có ý gì mà cứ luôn miệng kêu Dương Tuyên là bạn trai tôi vậy hả?"
"Nếu là Dương Tuyên là bạn trai của cậu thì cậu ta không cần trả lại số tiền đã mượn cậu!" Có người hét lên.
"Đúng rồi! Đúng là như vậy!"
Những người khác gật đầu đồng ý.
Đối với những người da mặt mỏng, họ cảm thấy xấu hỗ khi nhận lại số tiền đã bỏ ra khi ở chung với bạn trai hoặc bạn gái mình.
"Hóa ra là như thế này!" Hạ Hi Bối nhìn Kim Nhã Trân bằng ánh mắt thâm thúy: "Đó là lý do tại sao cậu lại ra sức bôi nhọ tôi, nói tôi với Dương Tuyên là một đôi đúng không?"
"Còn hơn thế nữa!" Đường Lạc đột ngột nói: "Kim Nhã Trân vừa nói rằng cậu đã lừa dối.
Như vậy ý chỉ cậu là người sai, như vậy thì trả tiền gì chứ, càng không cần trả."
Ngay khi những lời này được nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi!.