Sau khi đối phó với Kiều Ngôn Giác xong, Hạ Hi Bồi chỉ cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Chờ đến khi cô thức dậy thì đã là hơn ba giờ chiều rồi.
Nhìn giờ, cô giật mình.
Bây giờ đang trong tiết hai rồi!
Lúc đầu cô muốn xin nghỉ, nhưng nghĩ hôm nay đã hẹn với Tống Giai Nhân, nếu cô cho người ta leo cây thì người ta sẽ tức giận lắm!
Cho nên, sau khi dọn dẹp một chút, cô đứng lên khỏi giường.
Cô vừa mới ngồi dậy thì Kiều Ngôn Giác đi vào.
"Cô muốn làm gì?"
"Về đi học."
Hạ Hi Bối sờ bụng một cái, đã thoải mái hơn không ít.
Tuy vẫn còn hơi mơ hồ đau, nhưng tốt hơn trước đó nhiều rồi, cũng có thể cử động được.
"Không xin nghỉ được sao?"
Kiều Ngôn Giác không đồng ý nhìn cô, đã đến lúc này rồi, còn đi học cái gì nữa?
"Tôi có việc".
Hạ Hi Bối thuận miệng đáp một câu: "Được rồi, tôi đi trước đây"
"Tôi đưa cô đi".
Lời nói của Kiều Ngôn Giác khiến cô ngây ngẩn cả người: "Anh đưa tôi đi?"
"Làm sao, không dám à?"
"Có gì mà không dám? Anh cũng đâu thể ăn tôi được".
Tuy Kiều Ngôn Giác hiện tại rất kỳ lạ, nhìn không ra khí phách hiên ngang của Giác Gia, nhưng Hạ Hi Bối vẫn không đến mức nghi ngờ nhân phẩm của anh.
"Theo tôi".
Kiều Ngôn Giác nở một nụ cười bé nhỏ đến mức không thể nhìn ra được.
Hạ Hi Bối nhún vai, đi theo anh.
Sau khi ra ngoài, Hoắc Tử Quân đưa một túi thuốc lớn tới: "Đây là thuốc cô cần".
"Cảm ơn.
Bao nhiêu tiền?" Hạ Hi Bối hỏi.
"Không cần tiền"
Không đợi Hạ Hi Bối từ chối, Hoắc Tử Quân đã nhìn sang Kiều Ngôn Giác: "Kiều tiên sinh bên cạnh cô nhiều tiền lắm, cậu ta trả tiền rồi".
Hạ Hi Bối hơi sửng sốt, luôn cảm thấy mình đã bỏ quên điểm nào đó.
Nhưng mà cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhận thuốc rồi gật đầu với Kiều Ngôn Giác: "Cảm ơn".
Hiếm khi nghe được một lời nói tốt đẹp như vậy từ trong miệng Hạ Hi Bối, Kiều Ngôn Giác nhất thời sững lại.
"Không cần khách sáo".
Kiều Ngôn Giác ho khan một cái rồi lấy túi thuốc trong tay Hạ Hi Bối qua: "Tôi cầm giúp cô".
Nhìn cái tay trống rỗng, Hạ Hi Bối không khỏi nhướn mày.
Không ngờ, Kiều Ngôn Giác cũng nhiệt tình quá nha!
Lên xe, Hạ Hi Bồi nhíu mày: "Sao anh cũng lên xe? Không phải anh nên nghỉ ngơi cho thật tốt à?"
"Không phải đã nói tôi đưa cô đi sao?"
"Tôi nghĩ ý anh là cho tài xế của anh đưa tôi đi".
Kiều Ngôn Giác liếc cô, rồi ngồi ngay ngắn ở ghế sau: "Lẽ nào tôi không đi được?"
Hạ Hi Bối không nói nổi nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: "Anh muốn đi cùng thì đi đi!"
Vị trí cô ngồi cách Kiều Ngôn Giác khá là xa.
Giữa đường, tài xế đột nhiên rẽ sang bên phải, Hạ Hi Bối nhào thẳng vào lòng Kiều Ngôn Giác!
"Xin lỗi, có một chiếc xe đột nhiên lao ra!".
Tài xế cũng chưa tỉnh hồn.
"Cân thận một chút!".
Kiều Ngôn Giác lạnh giọng nói, không nhìn ra sự thay đổi nào về cảm xúc, như thể vật thể ấm áp trong ngực mình không tồn tại vậy.
"Vâng".
Tài xế lau mồ hôi lạnh một cái.
Hạ Hi Bối ngồi dậy khỏi lòng Kiều Ngôn Giác, nhìn anh, nhíu mày nói: "Sau này đừng hút thuốc nữa".
Mùi thuốc lá trên người anh tuy rất nhạt, nhưng Hạ Hi Bối vẫn chán ghét vô cùng.
"Không được hút? Hay là cô không thích?"
Nhớ đến cái bật lửa bị mình vứt bỏ lúc Hạ Hi Bối cứu mình, Kiều Ngôn Giác cảm thấy mình đã hiểu ra một chuyện gì đó.
"Tôi ghét mùi thuốc lá! Hơn nữa, không hút thuốc cũng có lợi cho cơ thể của anh".
Hạ Hi Bối chun mũi nói.
"Được".
Kiều Ngôn Giác gật đầu.
Anh thoải mái như vậy lại khiến Hạ Hi Bối hơi giật mình.
Cô còn tưởng rằng, anh sẽ tranh cãi với mình một phen chứ.
Kiều Ngôn Giác liếc cô, anh cũng không phải người ngu, đương nhiên biết cô muồn tốt cho mình.
Hơn nữa, anh nghiện thuốc lá không nặng, chỉ thỉnh thoảng hút một hai điều mà thôi.
Nếu Hạ Hi Bối nói không được thút, vậy thì anh cũng sẽ nghe theo..